Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!

Chương 86


trước sau

Trần Y Y một mặt lúng túng được Sở Trác đỡ lên, nàng thấy ba người kia đều đang nhìn mình cùng Sở Trác, có chút ngượng ngùng giải thích nói:” Vừa rồi ta không nhìn rõ dưới chân, phu quân bởi vì che chở ta cũng bị ngã theo.”

Trần Y Y cũng không dám nói bọn họ sỡ dĩ ngã sấp xuống, là bởi vì nàng cùng Sở Trác hổ nháo quá mức đắc ý vênh váo, sơ ý một chút liền đem phu quân của mình đè xuống, thuận tiện cũng đem mình cùng một chỗ ngã xuống luôn. Nếu để cho những người khác biết được sự thật, vô luận là nàng hay là Sở Trác cũng đều mất hết mặt mũi.

Sở Trác nghe Trần Y Y nói xong cũng không có vạch trần nàng, mà yên lặng đưa tay tới giúp nàng chỉnh trang lại y phục. Thuận tiện đem cái gùi cùng tay nãi bị rơi ở dưới đất, cũng từ dưới đất lấy lên. Hai người bọn họ cũng không có mang theo cái gì, đại đa số đồ vật đều ở trêи người Phó Linh cùng ba người kia. Bất quá vì giúp Trần Y Y che giấu Ngọc Khấu, hai người mới làm bộ mang theo một cái gùi và một cái tay nãi.

Vừa rồi Trần Y Y dùng bàn tay nhỏ kia của nàng đè ngã hắn, Sở Trác trong lúc nhất thời nhịn không được cũng kéo nàng xuống theo. Hắn lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều, chỉ muốn thừa cơ ôm eo nhỏ của Trần Y Y một chút. Nay hắn đã thoã mãn ôm được người vào lòng, Trần Y Y muốn giải thích như thế nào hắn cũng không để ý.

Phó Linh đi theo Sở Trác cùng Trần Y Y lâu như vậy, đã từng bao nhiêu lần nhìn thấy qua hai tiểu phu thê thân cận. Hắn căn bản không tin tưởng lời Trần Y Y nói, thậm chí còn hoài nghi cú ngã vừa rồi là do đã xảy ra chuyện gì đó. Bất quá hắn mặc dù biết, nhưng lại không dám nói lung tung ra bên ngoài.

Lưu lão tứ nhìn dáng vẻ ” Yếu không ra gió ” của Trần Y Y, nhất thời nhịn không được nhìn Sở Trác nói:”Ta cảm thấy không nên để một người yếu ớt như phu nhân đây, đi theo đám hán tử chúng ta cùng một chỗ đi lên núi. Ngươi xem chẳng qua là đi đường núi mà thôi, cũng có thể chẳng hiểu sao bị té một cái ….”

Hắn nói nói xong liền đem những lời phía sau nuốt trở về, bởi vì ánh mắt lành lạnh của Sở Trác đang nhìn hắn. Hiển nhiên hắn ý thức được Sở Trác rất bất mãn đối với việc hắn xen vào chuyện của người khác. Lưu lão tứ giật giật khoé miệng, tâm có chút sợ hãi lùi về phía sau hai bước.

Trần Y Y cũng không thèm để ý đến Lưu lão tứ, ngược lại bởi vì cú ngã đột ngột này, tìm được lý do quang minh chính đại để Sở Trác nắm tay nàng. Tiểu phu thê hai người thân thân mật mật nắm tay nhau, tiếp tục vừa nói vừa cười đi về phía trước.

Lưu lão tứ đối với tiểu phu thê hai người rất bất mãn, nhưng là hắn cũng không dám nói gì. Triệu ngũ ca bên kia cũng không có ý kiến gì, hắn giống như không có nhìn thấy sự tương tác của Sở Trác cùng Trần Y Y, tiếp tục trầm mặt ở phía trước thành thành thật thật dẫn đường.

Thanh danh của Triệu ngũ ca ở trong thôn không tốt lắm, cũng không phải là hắn xấu như những lời người khác nói, mà là hắn không có cách nào chung đụng với những người ở trong thôn. Hắn không biết ăn nói như Lưu lão tứ, người có thể dùng lời nói thu hút những người khác vây quanh. Nếu Sở Trác đã tin tưởng thực lực của hắn mà chọn hắn, vô luận là vì sự tín nhiệm của Sở Trác đối với hắn, hay là vì thù lao Sở Trác trả cho bọn hắn, hắn đều muốn mang người vào rồi mang người ra một cách thật an toàn.

Sau khi đi thêm một đoạn đường, lúc này Phó Linh mới lấy tấm bản đồ ra, nhờ hai người kia hỗ trợ xem bọn họ đã đi tới nơi nào rồi? Tấm bản đồ kia của Phó Linh là mô phỏng theo tấm bản đồ kho báu, mà tấm bản đồ kho báu thật lúc này đang ở bên trong Ngọc Khấu của Trần Y Y.

Trần Y Y thừa dịp lúc bọn họ đang xem xét bản đồ, Trần Y Y làm bộ như đang lấy đồ vật trong cái gùi sau lưng Sở Trác, nhưng thực ra là lấy một túi mứt hoa quả bên trong Ngọc Khấu ra. Nàng một bên giơ túi giấy dầu đựng mứt hoa quả tới trước mặt Sở Trác, một bên lắng tai nghe xem bọn người Phó Linh đang thảo luận cái gì. Trần Y Y là một người đúng tiêu chuẩn dân mù đường, đối với chuyện nhận biết đường xá không quá lành nghề, cho nên cũng không có chộn rộn đi lên.

Sở Trác cũng không hỏi đến bọn họ đang nói cái gì, một mực cúi đầu ăn mứt hoa quả trong túi giấy dầu, lúc ăn vẫn không quên nhìn nhìn Trần Y Y. Trần Y Y bị ánh mắt câu hồn của Sở Trác nhìn trong lòng bất đắc dĩ một trận, nhịn không được giận dữ trừng mắt nhìn hắn, để cho hắn nhớ ở trước mặt người ngoài chú ý đến hình tượng. Nhưng mà Sợ Trác căn bản không ngại người khác suy nghĩ như thế nào, sau khi nhìn thấy Trần Y Y trừng mắt còn nhếch miệng lên cười cười.

Lưu lão tứ nhìn chằm chằm bản đồ trong tay Phó Linh, đôi mắt đảo qua đảo lại không biết đang suy nghĩ điều gì? Lúc trước hắn cũng không tin bọn họ đến đây để hái thuốc, bởi vì vừa nhìn thấy bọn họ liền biết thân phận không đơn giản, nếu thật sự là muốn tìm một gốc thảo dược trân quý, hoàn toàn có thể dùng bạc thuê người lên núi tìm, căn bản không cần mấy người bọn họ tự mình đi một chuyến.

Nay hắn nhìn thấy tấm bản đồ trong tay Phó Linh, hắn càng thêm tin tưởng vào phỏng đoán lúc trước của bản thân. Thảo dược quý báu đều là báu vật có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu có người thật sự gặp liền sẽ tùy tay hái, căn bản sẽ không tốn công tốn sức làm ra tấm bản đồ như thế này.

Lưu lão tứ cảm thấy tấm bản đồ này cụ thể như vậy, chắc chắn có liên quan đến kho báu gì đó. Hắn vừa nghĩ tới nếu giúp bọn họ tìm được kho báu, nói không chừng về sau hắn có thể kiếm được một món hời. Trong lòng Lưu lão tứ nhất thời nhịn không được cảm thấy vui vẻ.

Triệu ngũ ca bên kia cũng đã đoán ra được điều gì đó, bất quá trong lòng hắn không có nhiều suy nghĩ như Lưu lão tứ. Hắn chỉ cần Sở Trác đưa cho hắn hai mươi lượng bạc, có hai mươi lượng bạc này rồi hắn liền có thể chữa bệnh cho mẫu thân.

Kỳ thật Trần Y Y biết đại khái vị trí của kho báu, bất quá nàng không biết làm thế nào để đi từ bên ngoài đến đó. Cho nên nhất định phải có người dẫn bọn họ đi tới đó, về phần về sau làm thế nào để tìm được lối vào dẫn đến chỗ khó báu, Trần Y Y hoàn toàn không có lo lắng chút nào, bởi vì trong cuốn tiểu thuyết trước đây việc liên quan đến vị trí cất giấu kho báu được viết rất rõ ràng. Cũng chính bởi vì nàng có thể dựa vào bàn tay vàng, nàng trêи đường đi mới có thể thư thái nhẹ nhàng như vậy.

Mà tiểu phu quân Sở Trác của nàng thì sao? Sở Trác đối với tất cả cảm xúc của Trần Y Y đều thực mẫn cảm, nhìn thấy dáng vẻ không thèm để ý của Trần Y Y, cũng biết trong lòng Trần Y Y nhất định đã nắm chắc được chuyện này. Sở Trác cảm thấy có tiểu thê tử cùng đi theo thực tốt, có thể giúp hắn giảm bớt đi không ít chuyện phiền toái.

Nếu như là những nam nhân khác gặp phải tình huống vậy, sợ rằng sẽ cảm thấy thê tử quá tài giỏi đoạt mất nổi bật, nhưng là Sở Trác lại hoàn toàn không có ngại chuyện này. Cho dù có một ngày, người khác nói hắn là đồ ăn bám, hắn cũng sẽ không cảm thấy tức giận một chút nào, nói không chừng còn sẽ tự hào nói: Thật sự không còn cách nào khác, là thê tử của ta cam tâm tình nguyện nuôi ta.

Sau khi bọn người Phó Linh xác định được lộ tuyến tiếp theo, mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường. Nhưng mà bọn họ chưa đi được bao lâu, Triệu ngũ ca đi phía trước một đột nhiên dừng bước. Ngay lúc Phó Linh dừng lại, đã nhìn thấy một chiếc khăn tay treo trêи một nhánh cây cách đó không xa.

Hắn vội vàng chạy nhanh về phía trước, sau đó nhặt chiếc khăn tay treo trêи cành cây trở về:” Nhị gia, khăn tay của nữ nhân, ở nơi rừng sâu núi thẳm làm sao lại có thứ này?”

Trận Y Y nghe vậy đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay, đang lúc nàng cúi đầu xem xét chiếc khăn tay, Lưu lão tứ ở phía trước đột nhiên nói:” Các quý nhân, xem ra đã có người vào núi sớm hơn chúng ta? ”

Phó Linh nói:” Mấy ngày qua có người nào khác đến thôn của các ngươi sao? ”

Lưu lão tứ cùng người trong thôn có mối quan hệ không tệ, hắn nghe vậy liền tập trung nhớ nhớ lại một chút, sau đó liền nói với Phó Linh:” Chuyện này thì thật sự không có, nếu có ta nhất định sẽ biết. ”

Lưu lão tứ quay đầu nhìn về phía Triệu ngũ ca, tựa hồ đang chờ Triệu ngũ ca phụ hoạ cho hắn. Nhưng mà Triệu ngũ ca không có quan tâm đến hắn, ánh mắt có chút xuất thần dừng ở trêи chiếc khăn trong tay Trần Y Y.

Lưu lão tứ nhìn dáng vẻ của Triệu ngũ ca, nhịn không được ở trong lòng cười nửa miệng. Hắn thấy Triệu ngũ ca nửa ngày cũng không muốn nói một câu, liền tiếp tục nói với bọn người Phó Linh:” Thôn của chúng ta vắng vẻ như vậy, ngày bình thường hiếm khi có người tới, nếu quả thật có người đến thôn của chúng ta, thì hầu hết những người trong thôn đều đã biết rồi.”

Lời nói này của Lưu lão tứ nhưng lại không có một điểm giả, trước đó thời điểm bọn người Trần Y Y ở Vô Hoa thôn, chỉ cần có một người xa lạ đến toàn bộ người của thôn đều muốn đi nhìn. Người trong thôn này nhìn có vẻ đoàn kết, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay liền sẽ kinh động toàn bộ dân làng.

* Gió thổi cỏ lay: có thể hiểu là động tĩnh nhỏ.

Phó Linh cũng không có hoài nghi Lưu lão tứ, dù sao đường lên núi không chỉ có một chỗ, những người kia rất có thể là đã tận lực lách qua thôn. Nghĩ như vậy ánh mặt Phó Linh có chút nhịn không được rét run, bọn hắn lần này đến đây là vì kho báu, như vậy rất có thể những người kia rất có thể cũng đang đánh chủ ý lên kho báu.

Sở Trác không khỏi nhớ tời nhiều ngày trước đó, lúc bọn hắn tại khách điếm cũ nát kia xuất phát, hắn mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe ngựa. Người đánh xe ngựa kia nhìn khá quen mắt, lúc ấy hắn còn tưởng rằng mình quá mức nhạy cảm, nên nhìn thấy người nào cũng đều có thấy có chút khả nghi. Nay hồi tưởng lại, Sở Trác liền nhịn không được bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Sở Trác quay đầu đem chuyện này nói cho Trần Y Y nghe, Trần Y Y nghe vậy thật nhanh nhớ lại, nghĩ lại xem nàng có bỏ
sót cái gì hay không? Nhưng là nàng hồi tưởng một vòng lớn, cũng không tìm thấy loại tình tiết này.

Bên trong nguyên tác lúc Sở Hủ đi tìm kho báu, mặc dù trêи đường gặp chút nguy hiểm, nhưng là những nguy hiểm này cũng không có gì đáng nhắc tới. Hơn nữa trong tiểu thuyết căn bản không có đề cập tới việc, còn có những người khác cùng với Sở Hủ tránh đoạt kho báu. Còn nữa tin tức liên quan đến kho báu còn chưa có truyền ra ngoài, thiên thư đã bị Tề Duyệt Nhan đưa đến tay Sở Hủ, theo lý mà nói chuyện này hẳn là càng ít người biết mới phải. Nàng không rõ rốt cuộc là người nào, từ trong kinh biết được tin tức liên quan đến kho báu?

Ngay tại lúc Trần Y Y đang lặng lẽ suy tư, Lưu lão tứ ở phía trước đã phát hiện ra điều gì đó, hắn quay đầu lại hướng tới chỗ bọn người Phó Linh nói:” Các ngươi mau tới đây nhìn xem, đám người kia xem ra vô cùng không may, ở gần đây gặp phải dã thú hung mãnh trong núi.”

Lúc này Trần Y Y cũng đang tràn đầy sinh khí, nàng kéo theo Sở Trác theo bọn người kia cùng một chỗ chạy đến, đã nhìn thấy tại một vị trí không đáng chú ý bên cạnh một thân cây, có lưu lại một vũng máu đã chuyển sang màu nâu đen. Dựa theo tình trạng ngưng kết của vết máu kia. Những người kia hẳn đã đến trước bọn họ một hai ngày.

Trần Y Y đưa tay sờ sờ dấu vết dã thú lui lại, đôi con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười, xem ra đám người này đã trải qua cảnh ngộ lúc đầu của Sở Hủ, thế chỗ bọn người Trần Y Y gặp một con dã thú hung ác.

Sở Trác thấy đáy mắt Trần Y Y có ý cười, nhịn không được tiến đến bên cạnh nàng hỏi:” Nàng đang cười cái gì?”

Trần Y Y đem Sở Trác kéo đến một bên, sau đó thấp giọng nói bên tai của hắn:” Có người đang giúp chúng ta tiêu tai giải nạn sao?”

Sở Trác cũng là một người thông minh, Trần Y Y chỉ hời hợt nói một câu hắn liền mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Sở Trác nói:” Có bọn họ hỗ trợ dẫn đường, con đường phía trước sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”

Lúc bọn người Trần Y Y tiếp tục đi lên trêи núi, tại kinh đô xa xôi ở vương phủ đã xảy ra một chuyện đại sự, Đoàn béo cùng hài tử của người khác đánh nhau.

Bởi vì bọn người Sở Trác, Trần Y Y, Sở Minh Yến đều không có ở kinh thành, Đoàn béo càng ngày càng cảm thấy không vui, lão phu nhân nhìn tôn nữ của mình, cảm thấy gương mặt mập mạp mũm mĩm của nàng đã gầy đi trông thấy.

Lão phu nhân vì muốn làm cho Đoàn béo vui vẻ, gần đây thường xuyên chiêu đãi một ít nữ quyến nhà quan lại quý tộc trong phủ, nghĩ rằng những trong nhà những người đó cũng có nhiều đứa nhỏ, để các nàng theo đứa nhỏ đến vương phủ làm khách, thuận tiện để Đoàn béo tìm vài người hợp ý cùng nhau chơi đùa.

Những người kia đều là người tinh ý, biết lão phu nhân là vì muốn dỗ dành tôn nữ vui vẻ, các nàng mỗi lần đến đều mang theo một hai đứa nhỏ nhu thuận. Nhưng là những đứa nhỏ của các nàng đều xuất thân là thế gia, cho dù tính cách nhu thuận hiểu chuyện đến đâu, cũng hư hỏng và nóng nảy hơn so với những đứa trẻ bình thường.

Lúc đầu Đoàn béo nhìn thấy có nhiều tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng là sau đó Đoàn béo liền cảm giác được, nhìn những ca ca tỷ tỷ này bên ngoài thì cười ngọt ngào như vậy, nhưng ở trong lòng lại không có thích nàng như những gì họ biểu hiện.

Đoàn béo bất quá chỉ mới hai tuổi, nhưng là nàng giống với phụ thân của nàng đều vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần người khác đối với nàng có một tia không thân thiện, nàng cũng có thể phát giác ra được.

Mặc dù Đoàn béo không quá ưa thích bọn hắn, bọn hắn cũng không phải thực lòng thích Đoàn béo, nhưng là cái này cũng không ảnh hưởng đến phụ mẫu những đứa nhỏ kia, vì muốn rút ngắn quan hệ với Sở gia liền tiếp tục đem bọn hắn đưa đến vương phủ.

Nhưng là cho dù là ai cũng không nghĩ tới, mấy đứa bé lại đột nhiên đánh nhau? Hơn nữa còn là mấy đứa bé đánh một mình Đoàn béo?

Thời điểm lão phu nhân nghe được tin tức đó, lão nhân gia tính tình tốt bụng lập tức giận dữ không thôi, bà cũng không quan tâm sắc mặt của khách nhân như thế nào, lập tức mang theo bọn người Lưu ma ma hùng hùng hổ hổ chạy đến. Tôn nữ bảo bối mềm yếu của bà a, máu thịt trong lòng bà a, lại bị những đứa nhỏ khác đánh? Lão phu nhân nghĩ đến điều đó, liền tức giận đến toàn thân phát run, hận không thể hung hăng giáo huấn những đứa nhỏ kia một trận.

Các phu nhân hôm nay đến vương phủ làm khách, thời điểm nghe được tin tức này một đám đều bị doạ sợ, sợ đứa nhỏ nhà mình đả thương tiểu kim tôn của Sở gia.

*Tiểu kim tôn: giống như kiểu bảo bối, cục vàng, báu vật ( nhỏ bé).

Ai biết thời điểm mọi người chạy tới, lại trông thấy tiểu kim tôn của Sở gia lấy một địch năm, đem những người cao hơn lớn hơn nàng đánh đến mức khóc oa oa chạy trốn bốn phía.

Lão phu nhân nhìn thấy Đoàn béo không có bị thương, lúc này mới nhịn không được hung hăng thở dài một hơi. Vài vị phu nhân đi theo lão phu nhân cùng đến, thấy đứa nhỏ nhà mình bị đánh cho xưng mặt xưng mũi, sắc mặt một đám giống như cùng mở một một phường nhuộm náo nhiệt.

Đoàn béo lúc này đang nắm tóc một tiểu cô nương bốn năm tuổi, nàng thấy tổ mẫu của mình đến đây, bộ dạng hung thân ác sát trước đó lập tức không còn. Nàng một bên buông lỏng bàn tay mũm mĩm đang nắm tóc của đối phương, một bên ủy khuất vọt tới chỗ lão phu nhân.

Lưu ma ma nhìn thấy Đoàn béo dùng tốc độ xông tới, vôi vươn tay ngăn cản đạn thịt nhỏ này lại. Bà đã được chứng kiến cảnh tượng Đoàn béo đụng ngã Thang Viên, liền không dám cứ như vậy để tiểu gia hoả đụng vào lão phu nhân thân thể không tốt.

Đoàn béo đưa tay đẩy Lưu ma ma đang ôm mình ra, sau đó liền lôi kéo tay lão phu nhân một bên rơi nước mắt một bên miệng nhỏ bá bá bá cáo trạng. Lão phu nhân nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, nhưng là bà biết tôn nữ đây là đã phải chịu ủy khuất.

Bên kia các phu nhân thấy thế, cũng cuống quít đến ôm đứa nhỏ nhà mình. Các nàng bình thường đều rất nuông chiều đứa nhỏ, đột nhiên trông thấy con của mình bị người ta đánh, phản ứng đầu tiên chính làm muốn tìm người tính sổ. Nhưng là các nàng nhìn thấy khuôn mặt hắc sát của lão phu nhân, rồi lại nhìn sang “Hung thủ “, đánh đứa nhỏ nhà các nàng, chỉ là một tiểu nha đầu chưa đầy hai tuổi.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng Đoàn béo mập mập lùn lùn đuổi đánh những đứa trẻ lớn hơn cao hơn nàng, trong lòng vài vị phu nhân bất mãn một câu cũng không nói ra lời. Hơn nữa trước đó nghe ý tứ của hạ nhân truyền lời, hình như là đứa nhỏ nhà các năng không hiểu đạo lý, muốn đoạt con thỏ mập của tiểu kim tôn nhà ngựa ta.

Trong lúc nhất thời vài vị phu nhân cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, các nàng một bên cảm thấy đứa nhỏ nhà mình vừa bị đánh, không nhẫn tâm tiếp tục răn dạy bọn hắn không hiểu chuyện, một bên lại cảm thấy tiểu kim tôn nhà người ta không sai.

Mà ngòi nổ của trận đại chiến này, cũng chính là con thỏ vừa mập vừa lớn kia, lúc này đang nhàn hạ đi dạo gần đó, hoàn toàn không cảm giác được không khí ngột ngạc xung quanh.

Ngay lúc vài vị phu nhân muốn mang theo đứa nhỏ nhà mình cáo từ, vừa đúng lúc Nhϊế͙p͙ Chính vương ít khi về đột nhiên trở lại.

Đoàn béo vừa nghe bọn hạ nhân hô Nhϊế͙p͙ Chính vương đã trở lại, vội vàng dùng cánh tay mập mạp của mình lau nước mắt nơi khoé mắt, nhanh chóng xoay người hấp tấp chạy tới trước viện. Các vị phu nhân kia thấy thế trong lòng lộp bộp một tiếng nghĩ thầm: Lần này xong rồi! Xong rồi!

Sở Hủ từ rất xa đã nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé chạy tới, không biết vì cái gì lông mày hắn đột nhiên nhảy lên, có một loại dự cảm vô cùng không tốt xuất hiện trong lòng. Không đợi Sở Hủ làm rõ chuyện gì đang xảy ra? Đã nghe thấy thanh âm ngọt ngào như sữa của Đoàn béo nói:” Đại bá ~~~ Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn, bị đánh ~~~”

Sở Hủ thấy rõ khuôn mặt đầy nước mắt cùng vết thương bị trầy da của Đoàn béo, đột nhiên cảm thấy trái tim của hắn bị giáng một đòn nghiêm trọng, hắn vội vươn tay vén tay áo lên ngồi xổm xuống. Đây là lần đầu tiên Đoàn béo “Nhiệt tình ” chạy tới chỗ hắn như vậy, trước kia hắn nhìn thấy Sở Trác cùng Sở Minh Yến đều có đãi ngộ như vậy, từng không chỉ có một lần ở trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị với bọn họ.

Mặc dù người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Đoàn béo là vì muốn tìm chỗ dựa cho mình, mới nhớ tới cái vị đại bá bị vắng vẻ lâu ngày này, nhưng là Sở Hủ vẫn muốn thừa cơ hảo hảo ôm Đoàn béo một cái. Kết quả lúc Đoàn béo phịch một tiếng động vào trong ngực của hắn, Sở Hủ bởi vì không đề phòng thiếu chút nữa bị đụng ngã lăn trêи mặt đất, cũng may Sở Hủ có nền tảng võ công chống đỡ lại được, bằng không lần này thật đúng là mất hết mặt mũi cả hai đời của hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện