Ban đầu Vân Chức chưa hiểu ý nghĩa của câu ‘kiên trì nỗ lực’, nhưng khi ngẫm nghĩ kĩ lại thì cô đã ra được sự châm biếm trong đó.
Chỉ trong vòng có một ngày thôi, buổi chiều ở sự kiện cô vô tình hôn vào tai vị thái tử gia này, bởi vì chuyện socola mà chọc anh nổi giận, còn làm bẩn người anh, sau đó nhân cơ hội này mà nhìn trộm cơ bụng của người ta.
Tần Nghiên Bắc là đang muốn nói với cô, cô cứ cố gắng nữa đi, cứ kiên trì nỗ lực chọc tức tôi đi, xem tôi có chết sớm không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức rất áy náy, cô đến vốn là vì chuyện anh đau chân, hi vọng có thể giúp đỡ anh, ai ngờ lại gây thêm phiền phức cho anh. Bây giờ có lẽ anh đang một mình ở trên lầu nén chịu những cơn đau, trong lòng thầm muốn bóp cô chết thêm mấy trăm lần, hôm nay không thể tiếp tục chấp nhận ý tốt của cô nữa rồi.
Phương Giản nghe điện thoại rất nhanh, nghiêm nghị nói: “Ai thế?”
Sau mười mấy giây do dự Vân Chức cuối cùng cũng tự giới thiệu, cuối cùng cô nói: “Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở trên lầu, tạm thời em đến chăm sóc cho Tần tổng thay dì Trịnh, tối nay chân anh ấy bị đâu, có lẽ do vết thương cũ lại tái phát, không biết có thể phiền anh đến coi thử không.”
Giọng nói của Phương Giản hơi thay đổi: “…. Nhiều ngày trôi qua rồi mà em còn có thể đi vào được nhà cậu ta sao?!”
Anh nghĩ rằng chỉ là bởi vì hôm sinh nhật tâm trạng không ổn định, nhất thời bị phân tán chú ý nên Tần Nghiên Bắc mới dắt cô gái này về nhà, cỡ chừng hai ngày thấy nhàm chán có lẽ sẽ sai người giải quyết chuyện này rồi.
Không ngờ mãi đến hôm nay, nửa đêm Vân Chức còn có thể bình yên vô sự ở lại C9.
Không đợi Vân Chức nói thêm bất cứ sự thật kinh thiên động địa gì, Phương Giản đã nhanh chóng đáp lại rồi tắt máy. Anh muốn nhắn tin hỏi Tần Nghiên Bắc mọi chuyện là thế nào nhưng lại chú ý vào trạng thái trên vòng bạn bè trước tiên, anh nhấn vào xem thử, 9 bức ảnh nhỏ socola hình trái tim, anh suýt nữa thì chết lâm sàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắn tin hỏi đã không thể thỏa mãn được cơn tò mò nên anh lập tức đổi thành gọi điện thoại, vì thái tử gia kia ung dung bắt máy, ngay cả chào hỏi cũng không nói.
Phương Giản hít sâu một hơi rồi hỏi: “Nghiên Bắc, nghe nói chân cậu đau à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả bị thương còn không có thì đau kiểu gì được! Anh không tin bất cứ lời gì trừ khi Tần Nghiên Bắc nói đó là cái cớ để lừa gạt cô gái nhỏ kia.
Tần Nghiên Bắc không khỏi nói: “Tớ không hề nói, là trợ lý và cô ấy nói.”
Phương Giản: “Vậy mà tớ không biết bên cạnh Tần tổng còn có một trợ lý nữa đấy, ai mà có thể cả gan bịp bợm nói với người khác vết thương của cậu thế hả?”
Tần Nghiên Bắc trầm mặc.
Phương Giản bình tĩnh lại, sau ót hơi đổ mồ hôi, anh ý thức được vừa rồi mình đã quan tâm có hơi rộng, đã chạm vào giới hạn khó vượt qua của Tần Nghiên Bắc.
Đợi một lúc sau Tần Nghiên Bắc mới trầm giọng nói: “Cô ấy đến bên cạnh tớ, ngoài tình riêng chủ yếu là để lấy tình báo cho Tần Chấn. Tớ bị thương nặng ra viện không lâu, nếu đôi chân chưa bao giờ đau liệu có bình thường không?”
Phương Giản ngẫm nghĩ lại quả thật có lý.
Thấy anh trả lời chắc chắn như vậy Phương Giản lại thận trọng hỏi dò: “Thế trên vòng bạn bè thì sao? Dù danh sách bạn bè của cậu không có bao nhiêu người nhưng cũng coi như là để mọi người biết sự tồn tại của Vân Chức rồi chứ.”
Tần Nghiên Bắc dần dần mất kiên nhẫn: “Cậu nghĩ rằng tớ để cô ấy lại là vì cái gì.”
Phương Giản không nói nên lời, nếu đã để gián điệp lại bên mình, đương nhiên sẽ là để tương kế tựu kế, sau đó thuận tiện diệt trừ tận gốc Tần Chấn, nhưng không biết sao anh lại cảm thấy nó như lí do để vị thái tử gia này cố tìm cách bao biện.
Không đơn thuần là giải thích cho anh nghe, mà còn để giải thích cho chính bản thân mình.
Phương Giản nhịn không được nói tiếp: “Đừng trách tớ nghĩ nhiều, lần này cậu thật sự rất khác, trước đây Tần Chấn không ít lần cài người vào nhưng có bao giờ cậu để tâm đến dù chỉ là một ánh mắt đâu. Bây giờ người ta sắp sửa sống trong nhà cậu rồi, Nghiên Bắc cậu sẽ không phải là đang rung động với người phụ nữ có tâm cơ khác này chứ.”
Tần Nghiên Bắc cảm thấy như đang nghe một câu chuyện nực cười.
“Rung động?” Nụ cười của anh bên đường dây kia điện thoại nghe rất lạnh lùng, xa cách, “Cậu cảm thấy từ này thích hợp với tớ không?”
Phương Giản cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là anh muốn hỏi thôi.
Tần Nghiên Bắc đứng bên cạnh bàn, một tay chậm rãi sắp xếp lại những mảnh socola đã nứt ra, cầm giấy gói nó lại, một tay anh cầm điện thoại, những ngón tay hơi dùng sức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cách một đầu dây điện thoại, Phương Giản chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh: “Vân Chức dù có chấp niệm với tớ suy cho cùng cũng là làm việc cho Tần Chấn mà thôi. Tớ mà không cho cô ta hi vọng, Tần Chấn sao có thể buông lõng cảnh giác?”
Giọng nói anh rất ung dung, nói rất lý trí: “Biểu hiện cô ta có nồng nhiệt đến đầu, mặt tình cảm cũng chỉ là vẻ bề ngoài, có thể sâu sắc bao nhiêu chứ. Tớ cũng không đến nỗi phải rung động trước một người phụ nữ tiếp cận vì mục đích công kích tớ.”
Tần Nghiên Bắc không mỉm cười nữa, ánh mắt hơi cụp xuống, che giấu cảm xúc.
Phương Giản cảm khái: “Thời buổi này như thế nào mới tính là sâu sắc chứ? Là kiểu hăng hái quên mình, bản thân cũng có thể không cần mạng sống đây hả.”
Là một bác sĩ tâm lý của Phương Giản, anh thật sự có thể đoán được một chút tâm tư của vị thái tử gia này.
Tần Nghiên Bắc không theo lẽ thường, làm việc lạnh lùng, không quan tâm chuyện nhân tính. Phương diện tình cảm cũng cực kì cực đoan, còn có khuynh hướng không màng tất cả. Cũng bởi vì thế mà làm gì có ai có thể lọt vào mắt xanh của anh, muốn dựa vào tình yêu để chữa lành anh căn bản là không có thể.
Phương Giản rất biết điểm dừng, trước khi cúp máy còn quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay tình hình cậu rất tệ, lại tăng lượng thuốc lên tớ sợ sẽ có nguy hiểm, tối nay nghe ra được cậu tốt lên nhiều rồi, là chuyện gì vậy?”
Tần Nghiên Bắc liếc mắt nhìn qua thanh socola mà Vân Chức đặt biệt làm cho anh, lại nhìn lên đầu gối bị cô sờ qua, đột nhiên lên tiếng trả lời Phương Giản.
“…. Cần cậu quan tâm à?”
Cúp đây.
Vẻ mặt ngơ ngác của Phương Giản.
Rốt cuộc là anh hỏi sai câu nào vậy?! Tôi là bác sĩ của cậu, tôi không quan tâm thì con mẹ nó ai quan tâm hả?!
-
Vân Chức không gọi được Phương Giản đến, cũng chỉ nghe anh nói Tần tổng bị thương nặng, đau chân là chuyện bình thường, uống thuốc rồi cũng không thể tránh khỏi được nên chỉ đành nén chịu, bảo cô tập quen là được.
Vân Chức nghe xong có hơi chua xót, cô vốn muốn đợi Phương Giản đến rồi sẽ quay về trường, bây giờ xe ra cả