Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 27


trước sau


Coi cô ấy là cái gì?
 
Tần Chấn làm như thể ngộ ra, thấp giọng bật cười “Hóa ra là như thế, chú hiểu rồi. Nếu đối phương cứ muốn bám riết như thế thì con cứ tùy tiện coi như sủng vật để bên mình cho khuây khỏa thôi. Khi tâm trạng tốt thì cho cô ta tí mặt mũi là chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà, lúc đó cô ta liền có thể cảm thấy mang ơn đội nghĩa với con, không sai, đây mới giống tác phong của Tần gia.”
 
Giọng điệu của Tần Chấn vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại quét qua bức tường trang trí ở giữa, ông đứng sau lưng Tần Nghiên Bắc với vẻ mặt không hề lương thiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đến lúc này, Tần Nghiên Bắc vẫn còn đang kiềm chế, không đành lòng nói những lời quá nặng về Vân Chức. Nếu không, với sự tàn nhẫn của mình, một vài lời nói liền có thể dễ dàng phá vỡ lòng tin và sự gần gũi của cô gái nhỏ đối với anh.
 
Liên quan đến Vân Chức, Tần Nghiên Bắc luôn làm ông thấy ngạc nhiên.
 
Nếu chính chủ đã không nguyện ý nói lời tàn nhẫn thì ông chỉ đành ra tay, chỉ là hiệu quả sẽ kém hơn những gì ông mong đợi.
 
Vân Chức đứng ở bên kia bờ tường, tay từ từ siết chặt, cau mày nhìn mấy món đồ trang trí đang treo tường, ánh mắt như xuyên qua nó cố gắng muốn nhìn thấy kĩ phản ứng của Tần Nghiên Bắc.
 
Xung quanh cô là một nơi xa lạ khiến cô thấy có hơi hoa mắt chóng mặt, ban đầu cô nghe thấy câu nói trước của Tần Nghiên Bắc, một khả năng yếu ớt âm thầm lóe lên trong tim cô---Liệu có phải thái tử gia có ý gì khác với cô không, nhưng cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
 
Nhưng cô còn chưa kịp cảm thấy yên tâm, những câu chữ sau đó như những cây búa đập xuống, khiến cô không một chút phòng bị nào.
 
Cô vẫn luôn nghĩ dù bên ngoài những người kia muốn nghĩ gì, muốn bàn tán thế nào thì chỉ cần Tần Nghiên Bắc hiểu lòng cô là được. Anh biết cô đến để báo ơn, biết cô thật lòng muốn chăm sóc sức khỏe anh, muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ban nãy chính miệng anh nói cô chẳng qua lấy chuyện báo ơn làm cái cớ, thực tế là đang có tâm cơ khác với anh, mục đích không trong sạch. Anh vậy mà cũng có những suy đoán chủ quan giống đám người họ, xem cô như có ý đồ muốn trèo lên cành cao.
 
Hai từ ‘sủng vật’ mà Tần Chấn tùy ý nói, cô sững sờ cả một lúc lâu cũng vẫn không hề nghe thấy lời phản bác lại của Tần Nghiên Bắc.
 
Tính cách Tần Nghiên Bắc mạnh mẽ như vậy, nếu anh thật sự không nghĩ như vậy thì sẽ tức giận ngay lập tức, dù đối phương là ai đi nữa, nhưng anh đã không làm vậy, anh đã trầm mặc, anh ngầm thừa nhận cho câu nói ấy.
 
Tần Ngọc nhìn thấy thời gian cũng đúng lúc, bà nhướng mày nắm tay Vân chức, trong mắt có sự đồng cảm thương xót, bà nói với khẩu hình miệng “Đừng nghe nữa, chúng ta đi thôi.”
 
Vân Chức khách sáo nhẹ nhàng rút tay ra, cô vô tình nhìn thấy chiếc vòng đắt tiền trên cổ tay, trái tim trống rỗng, tự thấy mỉa mai cho chính mình, khóe mắt hơi nóng vày cay.
 
Tần Nghiên Bắc không hề tin cô, cũng không cần cô.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra thời gian lâu như vậy đều là cô tự mình độc thoại, chăm sóc cái gì, chữa lành vết thương tâm lí cho anh cái gì, còn coi nhau như bạn bè, đều chỉ là trò hề tự mình tưởng tượng thôi.
 
Bây giờ cô đang mặc lễ phục và trang điểm tỉ mỉ, xuất hiện ở cái nơi mà cả đời này cô ngước nhìn không với tới, như một con hề.
 
Tần Ngọc làm ra vẻ mặt đau lòng, đi lên choàng vai Vân Chức, nhỏ giọng nói dịu dàng “Con đừng đau lòng, tính tình Nghiên Bắc là như vậy, cô nhìn ra được con không phải người con gái như thế. Nếu uất ức…”
 
Bà muốn khiến Vân Chức phải lên tiếng.
 
Tức giận lên cũng được, uất ức đến mức bật khóc cũng được, chỉ cần có thể nháo nhào lên là được, nhân lúc bây giờ khắp căn biệt thự đều con người của Tần gia, Tần Nghiên Bắc bị cô quậy lên như thế thì chắc chắn sắc mặt sẽ khó coi, trở thành đề tài để mọi người xì xầm ra vào.
 
Dựa theo tính cách của Tần Nghiên Bắc có thể sẽ nổi giận với Vân Chức, cũng có thể sẽ bộc phát nổi diên lên, để tất cả mọi người ở đây nhìn thấy, tận mắt chứng kiến người thừa kế ngông cuồng tự cao tự đại này, thực tế là một thằng điên bệnh hoạn hết phương cứu chữa.
 
Vân Chức lại cắn chặt môi, không hề lên tiếng, dù ánh mắt đã long lanh nước, nhưng khuôn mặt vẫn không hề làm ra vẻ yếu đuối.
 
Cô nhìn Tần Ngọc, lại nhìn lên mấy món đồ trang trí, biết người bên kia còn có Tần Chấn.
 
Cô cố gắng hết sức giữ bình tĩnh trong lòng, lại nhớ tới Tần Chấn là phe đối đầu với Tần Nghiên Bắc, cho nên Tần Ngọc đưa cô đến đây là cố ý hay vô ý đây, liệu có phải là….. cùng một giuộc với Tần Chấn?
 
Vân Chức hiểu rõ mấy lời nói tổn thương người đó là chính Tần Nghiên Bắc nói, hai từ ‘sủng vật’ anh không lên tiếng phản bác lại cũng là chính anh làm, không ai có thể ép buộc anh.
 
Nhưng nói nhiều như thế mà cô lại vừa hay nghe được mấy thứ này, liệu có câu chuyện khác.
 
Dù Tần Nghiên Bắc chỉ coi cô như một sủng vật thì cô cũng không thể để bản thân mình biến thành một công cụ để người của Tần gia tính kế với Tần Nghiên Bắc được.
 
Anh có ơn cứu mạng cô, cô mãi mãi không thể lấy oán báo ơn, cứ coi như….. đây là điều cuối cùng cô có thể làm để báo ơn cho anh đi.
 
Vân Chức bình tĩnh mỉm cười với Tần Ngọc, đưa tay lên với bà, ý bảo cô có lời muốn nói với bà, sau đó xoay người đi ra ngoài hành lang, cố ý đi khẽ bước chân để giày cao gót không phát ra tiếng động.
 
Tần Ngọc do dự nhìn chằm chằm cô, cùng lắm bà có thể ngay bay giờ kêu ‘Chức Chức’ để Tần Nghiên bắc nghe thấy, nhưng lại sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng hơn mà Vân Chức muốn nói.
 
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Tần Ngọc vẫn chọn im bặt đi cùng Vân Chức. Mãi cho đến khi đi ra khỏi phạm vi khu hành lang, hòa vào trong không khí náo nhiệt, bà lập tức hỏi “Sao vây?”
 
Vân Chức vén vài sợi tóc rũ xuống thái dương ra sau tai, động tác nho nhã nhưng ánh mắt nhìn thấy lại lạnh lùng, sắc bén, nhẹ nhàng nói “Không có gì, chỉ là con muốn nói với cô, răng cô dính son rồi.” 
 
Tần Chấn sững sờ, vẻ mặt dao động mấy lần. Bà ý thức được mục đích của cô gái nhỏ này, dù bây giờ quay lại thì Tần Nghiên Bắc chắc chắn cũng đã đi mất rồi, bà đã mất trắng một cơ hội để khiến con chó hoang đó mất mặt giữa đám đông.
 
Tần Nghiên Bắc ứng phó với Tần Chấn xong, anh quay lại sảnh chính ngay.
 
Lão già Tần  Chấn đó, có lời nói hôm nay của anh thì trong thời gian ngắn này tạm thời sẽ không làm khó Vân Chức, vẫn sẽ tiếp tục sắp xếp cho Vân Chực ở lại bên cạnh anh, tiếp tục cố gắng hơn nữa.
 
Dù sao so với những tường đồng vách sắt mà anh từng qua, bây giờ anh có thể chấp nhận một người phụ nữ, dù là bạn gái hay là sủng vật vô dụng trong miệng của Tần Chấn thì đối với Tần Chấn mà nói thì tạm thời cũng đủ dùng rồi.
 
Tay Tần Nghiên Bắc đặt trên áo khoác, trong túi có một chiếc hộp vuông to bằng lòng bàn tay, bên trong có một chiếc vòng ngọc.
 
Ông nội đặc biệt đưa cho anh lúc ở trên làu, bảo anh tặng lại cho Vân Chức, nói cái gì mà là quà gặp mặt cho cháu dâu tương lai.
 
Ông nội tuổi tác đã lớn, đầu óc có hơi không minh mẫn, nhưng  chỉ là dẫn về nhà ăn bữa cơm mà thôi, ông nghĩ nhiều quá rồi, cái gì mà cháu dâu tương lai chứ?
 
Anh đối với Vân Chức…. bây giờ còn chưa tính là có quan hệ tình cảm, cô theo đuổi anh đến mức khiến anh không biết làm sao, dựa vào chút rung động mới tiến triển đến bây giờ, còn chưa tới mức yêu nói gì tới kết hôn chứ.
 
Anh đưa cái hộp lại cho ông “Chức Chức là nhà vẽ tranh, không thể đeo trang sức trên tay, đổi cái khác cho cô ấy đi ạ.”
 
Lão gia không đồng ý “Không đeo được không đồng nghĩa với việc không thích, vòng ngọc đẹp lắm, có truyền thống, đáng giá, sau này còn có thể tiếp tục truyền lại cho con của cháu nữa”
 
Hả.
 
Chưa tiến triển đến yêu, con đâu mà ra.
 
Lòng bàn tay của Tần Nghiên Bắc âm thầm nóng lên, sắc mặt nghiêm nghị, bất đắc dĩ cầm chiếc hộp xuống lầu.
 
Vân Chức không phải muốn được thừa nhận sao, cái vòng ngọc bội này ít nhiều gì cũng coi như là một sự chứng minh, cô nhận cái này tâm tình tốt lên rồi thì sao mà còn giận dỗi với anh được chứ. Tối nay nếu mà cô còn không chủ động hôn anh thì cô thật sự quá đáng lắm rồi đó.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn xa xa thấy Vân Chức, cô cúi mặt đứng ở một góc, làn da trắng như tuyết, eo thon thả, yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích rất đẹp. Ở trong sảnh cô hoàn toàn khác với cả Tần gia.
 
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, ngước đầu lên nhìn anh, dưới ánh sáng hai ánh mắt chạm vào nhau.
 
Tần Nghiên Bắc không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc đó, vẫn nhìn nhau chằm chằm như bình thường, nhưng trái tim đột nhiên như bị kim châm đâm vào, và có linh cảm rằng vũ khí sắc bén không ngừng bị xuyên thủng. 
 

Anh cau mày, ngoắc tay một cái bảo cô đi đến.
 
Vân Chức rất nghe lời, cô đi gần đến vòng ra sau lưng anh, nắm thanh đẩy xe lăn, hỏi “Tần tiên sinh, có thể đi rồi sao?”
 
Một cách xưng hô đầy đơn giản nhưng lại siết chặt dây thần kinh anh, hơi kéo căng khiến hai bên thái dương thấy phát đau.
 
Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu bất mãn nhìn cô một cái.
 
Ăn cơm no rồi, vị trí cạnh anh cô cũng ngồi rồi, bây giờ lại muốn giở trò khách sáo, đứng trước mặt đám người Tần gia này tỏ ra nghiêm chỉnh.
 
Đợi đến khi lên xe nói không chừng

cô lại nũng nịu với anh, sẽ không làm cái vẻ mặt này nữa.
 
Tần Nghiên Bắc thấp giọng ‘ừm’ một tiếng “Về nhà.”
 
Đêm có hơi tối, Vân Chức đẩy Tần Nghiên Bắc ra khỏi hành lang, xe đã đứng đợi bên ngoài, trợ lý và tài xế cùng đi qua, đỡ thái tử gia lên xe.
 
Sau khi Tần Nghiên Bắc ngồi lên xong, cửa hàng ghế sau không đóng lại để đợi Vân Chức ngồi vào, ở cạnh anh như mọi khi.
 
Nhưng Vân Chức đờ đẫn một vài giây, đi qua đong cửa xe lại thay cho Tần Nghiên Bắc, xoay người mở cửa chỗ ghế phụ rồi ngồi lên.
 
Ngay khi Vân Chức lên xe, tài xế liền đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng có thể cảm nhận được bầu không khí chật hẹp trong xe đột nhiên ngưng đọng và lạnh lẽo, anh ngưng trệ không dám hít thở, cẩn thận, dè dặt hỏi “Vân tiểu thư, cô ngồi ở đây sao?”
 
Vân Chức gật đầu, không hề nhìn ra người ở sau, nhỏ giọng nói “Lái xe đi ạ, Tần tiên sinh mệt rồi, nên về thôi.”
 
Hàng ghế sau chỉ có một sự im lặng chết chóc, một cảm giác ép bức đè nặng không hề giảm bớt, có thể ép khiến người ta nghẹt thở.
 
Vân Chức cố chấp không quay đầu, tài xế hoảng loạng không biết làm sao, nhìn thấy thái tử gia không nói gì, anh ấy nghĩ là anh ngầm cho phép nên vội vàng khởi động xe, lái ra khỏi biệt thự Tần gia.
 
Trên đường đi từ đầu đến cuối Vân Chức vẫn cúi đầu, âm thầm cởi hết trang sức trên người xuống, rồi đặt nó vào trong chiếc túi xách hiệu mà Tần Nghiên Bắc bảo cô dùng và ôm nó trên chân.
 
Áp lực nặng nề trong xe khiến cổ họng cô có mùi tanh, cô cố gắng chịu đựng cho đến khi xe gần đến cổng khu Nam Sơn, đường vắng tanh không có xe khác chạy qua, cô mới chợt nhớ ra mình không muốn đi vào.
 
Cô vốn định sẽ đưa Tần Nghiên bắc về tới c9 rồi lấy đồ của mình, tối nay cô sẽ dọn ra ngoài, sẽ không làm bất cứ trò hề nào thêm nữa.
 
Không thể trả nợ ân tình, sau này cô sẽ vẽ tranh để tiết kiệm tiền trả cho Tần Nghiên Bắc, dù thái tử gia không cần cũng chẳng coi trọng. Nhưng cô không thể ở lại căn biệt thự này để bị coi như một con mèo đầy mưu mô khác.
 
Nghĩ kĩ thì quả thật cô trông rất nực cười, cô quá coi trọng bản thân mình rồi, Tần Nghiên Bắc có thân phận như thế nào chứ, vết thương của anh, bệnh của anh làm gì tới lượt cô lo lắng, cô lại không biết thân biết phận, nghĩ rằng mình sẽ giúp được anh, nghĩ mình với anh là bạn.
 
Nhưng bây giờ xe đã tới cổng rồi, sự khó chịu trong lòng cô đột nhiên bộc phát, không khống chế được nhớ lại thời gian từ trước đến bây giờ, những chuyện ngu ngốc cô làm trong căn nhà lớn này.
 
Cô không hề muốn bước vào chút nào.
 
Vân Chức nói với tài xế “Phiền anh, dừng xe lại bên được một chút được không.”
 
Tài xế bất giác đạp thắng, lúc này cô mới quay đầu sang muốn nói một câu với Tần Nghiên Bắc. Nhưng vào giây phút khi đối mặt với anh, không biết thế nào mà cô cảm thấy nghẹn lại.
 
Chỉ có một ít đèn đường có thể chiếu vào trong xe, Tần Nghiên Bắc ở trong bóng tối, vẻ mặt hoàn toàn ẩn giấu, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm căng chặt cùng khóe môi, đường nét vô cùng sắc bén, kinh người.
 
Anh trầm giọng hỏi “Không về nhà, dừng ở đây làm gì.”
 
Vân Chức lên tiếng, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại vang lên rõ ràng trong đêm “Em không vào nữa.”
 
Tần Nghiên Bắc như đang nghe một câu chuyện nực cười vô lí “Không vào, em muốn đi đâu.”
 
Lúc này tài xế đã đậu xe vào chỗ bên đường, nhìn thấy tình cảnh này cũng không dám ở lại nữa, vội vàng thông báo cho Tần tổng một tiếng, xuống xe liền chạy đến một nơi tránh quấy rầy họ.
 
Vân Chức không nhìn rxo Tần Nghiên Bắc, cô vẫn giữ nguyên tư thế nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói “Tần tiên sinh, trước đây em không biết mình biết ta, suy nghĩ chủ quan muốn đến báo ơn, có lẽ đã gây cho anh nhiều phiền phức rồi. Có lẽ với anh mà nói em là mặt dày, quấn mãi không buông, không biết đang suy tính điều gì, nhưng thật sự em là thật lòng muốn đến chăm sóc anh.”
 
“Mãi đến hôm nay em mới biết, sự tồn tại của em ngoài việc lắm lúc giải khuây cho anh ra thì căn bản chẳng có tác dụng gì.”
 
“Em không phải là mặt dày và không có trái tim, dù đến báo ơn em cũng không cảm thấy mình thấp kém hơn ai cả.”
 
“Thời gian này khiến anh hiểu lầm rồi, em rất xin lỗi. Anh yên tâm chuyện báo ơn em sẽ không lảm nhảm nữa. Sau này sẽ dùng cách khác để trả lại cho anh.”
 
“Khu Nam Sơn em sẽ không vào nữa, đồ trên người em ngày mai em sẽ chuyển phát nhanh đến cho anh. Nếu anh chê bẩn thì em trả tiền lại, đồ đặc trong phòng trên lầu có thể để dì Trịnh giúp em gửi đến. Nếu anh thấy phiền thì vứt đi cũng được.”
 
Vân Chức nói xong, cố nén cơn đau yếu ớt trong lồng ngực, lông mi rũ xuống, cuối cùng gọi anh như một người bạn, “Nghiên Bắc, em đi trước. Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em rất nhiều lần, hi vọng anh sớm bình phục.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Cô muốn xuống xe, nhưng tứ chi lại đông cứng, tức khắc không di chuyển được.
 
Sự ép buộc của người ngồi ở ghế sau khiến xương cốt của cô thực sự cảm thấy nhức nhối.
 
Anh đột nhiên như biến thành một người khác, không còn là một chú mèo kiêu ngạo như cô thường thấy, trong màn đêm giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô “Vân Chức, tôi dung túng cho em nhiều ngày như thế. Tần gia tôi cũng dẫn em về rồi, thế mà em lại hồi đáp cho tôi như vậy?”
 
Vân Chức vốn còn đang kiềm nén sự uất ức lại, nhưng câu nói này của anh đã đẩy nó bộc phát.
 
Cô cố hết sức chăm sóc cho anh, ngày ngày chỉ cần có thời gian rảnh là chạy đến Nam Sơn, gần đây cô chỉ là chú ý đến việc tiếp xúc da thịt hơn thôi, nhưng anh lại nghĩ cô đang làm trò?
 
Anh mãi mãi luôn đứng ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng chất vất “Giận dỗi cũng cần có mức độ thôi? Em muốn yêu cầu gì cứ nói thẳng với tôi, không cần suốt ngày thăm dò thử giới hạn của tôi!”
 
Vành mắt Vân Chức đỏ lên “Em không giận dỗi, em chỉ là không muốn làm những chuyện ngu ngốc nữa thôi”
 
“Em coi những chuyện làm với tôi là ngu ngốc?” Giọng nói của Tần Nghiên Bắc lạnh đến run người, anh cười nhếch mép “Tôi hỏi em lần nữa, có về cùng tôi không.”
 
Chỉ cần cô biết dừng lại, không tiếp tục nói những câu chọc vào dây thần kinh của anh, mấy chuyện đau lòng vô cớ thích làm nũng của con gái đó là bản tĩnh của một người bạn gái rồi, mấy lời vừa nãy của cô anh có thể không so đo.
 
Cái gì gọi là hạ thấp, có bao giờ anh hạ thấp cô đâu?!
 
Vân Chức nhìn thấy thái độ cứng rắng của anh, cô vẫn kiên định lắc đầu “Không vào, em đi ngay bây giờ.”
 
Câu nói sau của cô có hơi run rẩy, cô đẩy cửa ra, đặt chiếc túi đựng đồ trang sức trên ghế và bước ra khỏi xe mà không hề chần chừ.
 
Trong bóng tối Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, anh không nhận ra khóe mặt đang đỏ lên, gón tay anh đặt trên đầu gối và liên tục ấn vào bên trong, anh không cảm thấy đau, chỉ có cảm giác mất kiểm soát đập vào tim anh.
 
“….Vân Chức, lần này em quá đáng rồi,” Anh lạnh lùng nhìn cô “Bây giờ em xuống xe thì đừng nghĩ đến chuyện lên lại nữa.”
 
Không phải cô yêu anh sao.
 
Không phải vì để theo đuổi anh mà thủ đoạn gì cũng dám dùng sao?!
 
Bây giờ cô tự cao đến mức dám kích anh.
 
Anh thật sự đã nuông chiều cô đến mức vô pháp vô thiên rồi, hôm nay dẫn cô về nhà, thỏa mãn yêu cầu của cô, cô thì hay rồi, càng không biết sợ là gì, cảm thấy như đã hoàn toàn nắm thóp được anh à?!
 
Cô muốn làm gì, ép anh yêu cô? Có được sự thừa nhận rồi còn không đủ, một hai muốn lấy trái tim anh.
 
Người phụ nữ suy nghĩ hào huyền, anh làm sao mà yêu cô, anh không yêu bất cứ ai cả.
 
Lấy chuyện bỏ đi để dọa anh?
 
Rõ ràng người yêu sâu đậm là cô, người không có anh không thể sống cũng là cô.
 
Dù hôm nay cô đi, không tới hai ngày lại quay về tìm anh cho mà xem.
 
Vân Chức cúi người, mở cửa, sau đó lại nhìn Tần Nghiên Bắc, nhưng không nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đang dần đỏ bừng của anh, anh ấn vào hộp vòng tay ngọc bích đưa cho cô, da ngón tay đã bị xước rỉ máu.
 
Hơi thở ấm áp trên người cô có thể xoa dịu anh đã dần xa, giọng nói của cô bị gió đêm xé nát.
 
“Em sẽ không lên nữa.”
 
“Tần tiên sinh, em muốn báo đáp anh, nhưng không phải sủng vật của anh.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện