Coi cô ấy là cái gì?
Tần Chấn làm như thể ngộ ra, thấp giọng bật cười “Hóa ra là như thế, chú hiểu rồi. Nếu đối phương cứ muốn bám riết như thế thì con cứ tùy tiện coi như sủng vật để bên mình cho khuây khỏa thôi. Khi tâm trạng tốt thì cho cô ta tí mặt mũi là chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà, lúc đó cô ta liền có thể cảm thấy mang ơn đội nghĩa với con, không sai, đây mới giống tác phong của Tần gia.”
Giọng điệu của Tần Chấn vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại quét qua bức tường trang trí ở giữa, ông đứng sau lưng Tần Nghiên Bắc với vẻ mặt không hề lương thiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến lúc này, Tần Nghiên Bắc vẫn còn đang kiềm chế, không đành lòng nói những lời quá nặng về Vân Chức. Nếu không, với sự tàn nhẫn của mình, một vài lời nói liền có thể dễ dàng phá vỡ lòng tin và sự gần gũi của cô gái nhỏ đối với anh.
Liên quan đến Vân Chức, Tần Nghiên Bắc luôn làm ông thấy ngạc nhiên.
Nếu chính chủ đã không nguyện ý nói lời tàn nhẫn thì ông chỉ đành ra tay, chỉ là hiệu quả sẽ kém hơn những gì ông mong đợi.
Vân Chức đứng ở bên kia bờ tường, tay từ từ siết chặt, cau mày nhìn mấy món đồ trang trí đang treo tường, ánh mắt như xuyên qua nó cố gắng muốn nhìn thấy kĩ phản ứng của Tần Nghiên Bắc.
Xung quanh cô là một nơi xa lạ khiến cô thấy có hơi hoa mắt chóng mặt, ban đầu cô nghe thấy câu nói trước của Tần Nghiên Bắc, một khả năng yếu ớt âm thầm lóe lên trong tim cô---Liệu có phải thái tử gia có ý gì khác với cô không, nhưng cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng cô còn chưa kịp cảm thấy yên tâm, những câu chữ sau đó như những cây búa đập xuống, khiến cô không một chút phòng bị nào.
Cô vẫn luôn nghĩ dù bên ngoài những người kia muốn nghĩ gì, muốn bàn tán thế nào thì chỉ cần Tần Nghiên Bắc hiểu lòng cô là được. Anh biết cô đến để báo ơn, biết cô thật lòng muốn chăm sóc sức khỏe anh, muốn nhìn thấy anh khỏe mạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ban nãy chính miệng anh nói cô chẳng qua lấy chuyện báo ơn làm cái cớ, thực tế là đang có tâm cơ khác với anh, mục đích không trong sạch. Anh vậy mà cũng có những suy đoán chủ quan giống đám người họ, xem cô như có ý đồ muốn trèo lên cành cao.
Hai từ ‘sủng vật’ mà Tần Chấn tùy ý nói, cô sững sờ cả một lúc lâu cũng vẫn không hề nghe thấy lời phản bác lại của Tần Nghiên Bắc.
Tính cách Tần Nghiên Bắc mạnh mẽ như vậy, nếu anh thật sự không nghĩ như vậy thì sẽ tức giận ngay lập tức, dù đối phương là ai đi nữa, nhưng anh đã không làm vậy, anh đã trầm mặc, anh ngầm thừa nhận cho câu nói ấy.
Tần Ngọc nhìn thấy thời gian cũng đúng lúc, bà nhướng mày nắm tay Vân chức, trong mắt có sự đồng cảm thương xót, bà nói với khẩu hình miệng “Đừng nghe nữa, chúng ta đi thôi.”
Vân Chức khách sáo nhẹ nhàng rút tay ra, cô vô tình nhìn thấy chiếc vòng đắt tiền trên cổ tay, trái tim trống rỗng, tự thấy mỉa mai cho chính mình, khóe mắt hơi nóng vày cay.
Tần Nghiên Bắc không hề tin cô, cũng không cần cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra thời gian lâu như vậy đều là cô tự mình độc thoại, chăm sóc cái gì, chữa lành vết thương tâm lí cho anh cái gì, còn coi nhau như bạn bè, đều chỉ là trò hề tự mình tưởng tượng thôi.
Bây giờ cô đang mặc lễ phục và trang điểm tỉ mỉ, xuất hiện ở cái nơi mà cả đời này cô ngước nhìn không với tới, như một con hề.
Tần Ngọc làm ra vẻ mặt đau lòng, đi lên choàng vai Vân Chức, nhỏ giọng nói dịu dàng “Con đừng đau lòng, tính tình Nghiên Bắc là như vậy, cô nhìn ra được con không phải người con gái như thế. Nếu uất ức…”
Bà muốn khiến Vân Chức phải lên tiếng.
Tức giận lên cũng được, uất ức đến mức bật khóc cũng được, chỉ cần có thể nháo nhào lên là được, nhân lúc bây giờ khắp căn biệt thự đều con người của Tần gia, Tần Nghiên Bắc bị cô quậy lên như thế thì chắc chắn sắc mặt sẽ khó coi, trở thành đề tài để mọi người xì xầm ra vào.
Dựa theo tính cách của Tần Nghiên Bắc có thể sẽ nổi giận với Vân Chức, cũng có thể sẽ bộc phát nổi diên lên, để tất cả mọi người ở đây nhìn thấy, tận mắt chứng kiến người thừa kế ngông cuồng tự cao tự đại này, thực tế là một thằng điên bệnh hoạn hết phương cứu chữa.
Vân Chức lại cắn chặt môi, không hề lên tiếng, dù ánh mắt đã long lanh nước, nhưng khuôn mặt vẫn không hề làm ra vẻ yếu đuối.
Cô nhìn Tần Ngọc, lại nhìn lên mấy món đồ trang trí, biết người bên kia còn có Tần Chấn.
Cô cố gắng hết sức giữ bình tĩnh trong lòng, lại nhớ tới Tần Chấn là phe đối đầu với Tần Nghiên Bắc, cho nên Tần Ngọc đưa cô đến đây là cố ý hay vô ý đây, liệu có phải là….. cùng một giuộc với Tần Chấn?
Vân Chức hiểu rõ mấy lời nói tổn thương người đó là chính Tần Nghiên Bắc nói, hai từ ‘sủng vật’ anh không lên tiếng phản bác lại cũng là chính anh làm, không ai có thể ép buộc anh.
Nhưng nói nhiều như thế mà cô lại vừa hay nghe được mấy thứ này, liệu có câu chuyện khác.
Dù Tần Nghiên Bắc chỉ coi cô như một sủng vật thì cô cũng không thể để bản thân mình biến thành một công cụ để người của Tần gia tính kế với Tần Nghiên Bắc được.
Anh có ơn cứu mạng cô, cô mãi mãi không thể lấy oán báo ơn, cứ coi như….. đây là điều cuối cùng cô có thể làm để báo ơn cho anh đi.
Vân Chức bình tĩnh mỉm cười với Tần Ngọc, đưa tay lên với bà, ý bảo cô có lời muốn nói với bà, sau đó xoay người đi ra ngoài hành lang, cố ý đi khẽ bước chân để giày cao gót không phát ra tiếng động.
Tần Ngọc do dự nhìn chằm chằm cô, cùng lắm bà có thể ngay bay giờ kêu ‘Chức Chức’ để Tần Nghiên bắc nghe thấy, nhưng lại sợ bỏ lỡ chuyện quan trọng hơn mà Vân Chức muốn nói.
Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, Tần Ngọc vẫn chọn im bặt đi cùng Vân Chức. Mãi cho đến khi đi ra khỏi phạm vi khu hành lang, hòa vào trong không khí náo nhiệt, bà lập tức hỏi “Sao vây?”
Vân Chức vén vài sợi tóc rũ xuống thái dương ra sau tai, động tác nho nhã nhưng ánh mắt nhìn thấy lại lạnh lùng, sắc bén, nhẹ nhàng nói “Không có gì, chỉ là con muốn nói với cô, răng cô dính son rồi.”
Tần Chấn sững sờ, vẻ mặt dao động mấy lần. Bà ý thức được mục đích của cô gái nhỏ này, dù bây giờ quay lại thì Tần Nghiên Bắc chắc chắn cũng đã đi mất rồi, bà đã mất trắng một cơ hội để khiến con chó hoang đó mất mặt giữa đám đông.
Tần Nghiên Bắc ứng phó với Tần Chấn xong, anh quay lại sảnh chính ngay.
Lão già Tần Chấn đó, có lời nói hôm nay của anh thì trong thời gian ngắn này tạm thời sẽ không làm khó Vân Chức, vẫn sẽ tiếp tục sắp xếp cho Vân Chực ở lại bên cạnh anh, tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Dù sao so với những tường đồng vách sắt mà anh từng qua, bây giờ anh có thể chấp nhận một người phụ nữ, dù là bạn gái hay là sủng vật vô dụng trong miệng của Tần Chấn thì đối với Tần Chấn mà nói thì tạm thời cũng đủ dùng rồi.
Tay Tần Nghiên Bắc đặt trên áo khoác, trong túi có một chiếc hộp vuông to bằng lòng bàn tay, bên trong có một chiếc vòng ngọc.
Ông nội đặc biệt đưa cho anh lúc ở trên làu, bảo anh tặng lại cho Vân Chức, nói cái gì mà là quà gặp mặt cho cháu dâu tương lai.
Ông nội tuổi tác đã lớn, đầu óc có hơi không minh mẫn, nhưng chỉ là dẫn về nhà ăn bữa cơm mà thôi, ông nghĩ nhiều quá rồi, cái gì mà cháu dâu tương lai chứ?
Anh đối với Vân Chức…. bây giờ còn chưa tính là có quan hệ tình cảm, cô theo đuổi anh đến mức khiến anh không biết làm sao, dựa vào chút rung động mới tiến triển đến bây giờ, còn chưa tới mức yêu nói gì tới kết hôn chứ.
Anh đưa cái hộp lại cho ông “Chức Chức là nhà vẽ tranh, không thể đeo trang sức trên tay, đổi cái khác cho cô ấy đi ạ.”
Lão gia không đồng ý “Không đeo được không đồng nghĩa với việc không thích, vòng ngọc đẹp lắm, có truyền thống, đáng giá, sau này còn có thể tiếp tục truyền lại cho con của cháu nữa”
Hả.
Chưa tiến triển đến yêu, con đâu mà ra.
Lòng bàn tay của Tần Nghiên Bắc âm thầm nóng lên, sắc mặt nghiêm nghị, bất đắc dĩ cầm chiếc hộp xuống lầu.
Vân Chức không phải muốn được thừa nhận sao, cái vòng ngọc bội này ít nhiều gì cũng coi như là một sự chứng minh, cô nhận cái này tâm tình tốt lên rồi thì sao mà còn giận dỗi với anh được chứ. Tối nay nếu mà cô còn không chủ động hôn anh thì cô thật sự quá đáng lắm rồi đó.
Tần Nghiên Bắc nhìn xa xa thấy Vân Chức, cô cúi mặt đứng ở một góc, làn da trắng như tuyết, eo thon thả, yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích rất đẹp. Ở trong sảnh cô hoàn toàn khác với cả Tần gia.
Cô cảm nhận được ánh mắt của anh, ngước đầu lên nhìn anh, dưới ánh sáng hai ánh mắt chạm vào nhau.
Tần Nghiên Bắc không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc đó, vẫn nhìn nhau chằm chằm như bình thường, nhưng trái tim đột nhiên như bị kim châm đâm vào, và có linh cảm rằng vũ khí sắc bén không ngừng bị xuyên thủng.
Anh cau mày, ngoắc tay một cái bảo cô đi đến.
Vân Chức rất nghe lời, cô đi gần đến vòng ra sau lưng anh, nắm thanh đẩy xe lăn, hỏi “Tần tiên sinh, có thể đi rồi sao?”
Một cách xưng hô đầy đơn giản nhưng lại siết chặt dây thần kinh anh, hơi kéo căng khiến hai bên thái dương thấy phát đau.
Tần Nghiên Bắc nghiêng đầu bất mãn nhìn cô một cái.
Ăn cơm no rồi, vị trí cạnh anh cô cũng ngồi rồi, bây giờ lại muốn giở trò khách sáo, đứng trước mặt đám người Tần gia này tỏ ra nghiêm chỉnh.
Đợi đến khi lên xe nói không chừng