Mấy ngày chưa từng gặp nhau, bữa ăn tối này Vân Chức ăn có chút phấn khích, cô nhắm mắt hơi thở dốc, vành tai đỏ bừng bị gió thổi qua, không những không hạ nhiệt mà còn nóng hơn.
Trước hàng rào là một ngôi trường sôi động về đêm, sau lưng là một con đường nhỏ hẹp vắng vẻ, cô và anh khuất sau cành lá của cây bạch quả cao che khuất nửa người, như thể vừa tìm được một góc khuất giữa dòng người hối hả.
Nhịp tim Vân Chức đập rất nhanh, cô chủ động ôm lấy Tần Nghiên Bắc, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn không biết là cái thứ bao nhiêu rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Áo khoác trên người cô buông lỏng, trượt xuống vai một chút, cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn ở nhà, không bó quá eo, tay anh rất nóng, khi ôm cô vào lòng, ngón tay của anh vô tình ma sát qua làn da.
Vân Chức hơi run rẩy một chút, anh không rời đi mà tiếp tục siết vào trong, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào da thịt cô, lực tay dần dần mất khống chế.
Hàng mi cô run lên, eo bị anh bóp hơi nóng và tê, nhưng cũng không trốn tránh.
Vân Chức ngại ngùng thừa nhận, thật sự cô không để ý chuyện anh càng quá quắt hơn. Cô thích hai người thân mật, bất luận là tình cảm hay cơ thể.
Trước khi gặp được Tần Nghiên Bắc cô quen với việc giữ một khoảng cách an toàn với mọi người, rất kháng cự với việc bị tiếp cận gần quá, nhưng nếu đối phương là anh cô cảm thấy như mình biến thành một người khác, phá vỡ lớp rào của vân Chức, thể hiện ra bản thân cô một cách chân thật hơn.
Cô trông không bình tĩnh như bề ngoài, cô cũng sẽ âm thầm muốn những thứ kịch liệt hơn, từ nhỏ đến lớn sâu thẳm bên trong trái tim cô có vẻ như cần một dòng thác liên hồi mới có thể lấp đầy.
Vân Chức nhích lại gần vòng tay của Tần Nghiên Bắc hơn, cố gắng bình ổn trái tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô lại sợ nếu mình thể hiện ra quá chủ động trước mặt bạn trai sẽ dễ sụp đổ hình tượng, lo lắng bản thân càng ngày càng khác so với dáng vẻ anh rung động với cô nhất.
Hay là vẫn…dè dặt chút.
Vân Chức bị anh hôn đến mức có hơi mơ hồ, cô mấp máy môi dựa vào vai anh hít thở.
Tay Tần Nghiên Bắc tự nhiên dừng lại, kiềm chế không để nó tiếp tục hướng lên trên, đầu ngón tay anh sắp vượt qua đường gân mỏng manh mà chạm vào mép đồ trong của cô.
Anh siết chặt tay lại, và cầm chiếc bánh kem lên đưa cho Vân Chức.
Vì để cô có thể ăn nhiều vị nên anh mua bánh kem không lớn, làm rất tinh xảo, ăn không thấy lo về cân nặng, nhưng Vân Chức ăn mới vài miếng đã thấy vượt quá giới hạn chịu đựng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô háo hức nhìn chín chiếc tiếp theo, tiếc rằng vừa rồi mình không chọn kĩ, còn bánh tiramisu và phô mai việt quất mà cô muốn thử nhất, lại không kịp để thử.
Tần Nghiên Bắc bật cười, nhéo má cô một cái, lại mở hộp tiramisu và lấy một muỗng.
Vân Chức vội vàng ngăn lại “Em ăn không nỗi nữa, không nên lãng---“
Từ phí còn chưa kịp nói đã nhìn thấy thái tử gia chầm chậm đưa nó vào trong miệng mình, sau đó ôm lấy gáy cô hôn xuống.
Vân Chức ‘ưm’ và nhắm mắt lại, vị ngọt xen lẫn cái đắng của tiramisu như khuấy đảo khoang miệng cô, và hơi thở thơm mát của anh.
Trong tiramisu có rượu, sắc mặt cô đỏ lên, cô hơi nghi ngờ bản thân sao lại dễ say như thế, mới thử mà đầu óc đã choáng váng. Lúc vị phô mai việt quất cũng được đưa vào miệng cô đã hoàn toàn mất đi khả năng kháng cự, cô mơ màng nhưng không quên nhỏ tiếng nhắc nhở “Dù sao…cũng không thể lãng phí.”
Tần Nghiên Bắc bật cười dịu dàng trong gió đêm, mang theo sự lười nhác, Vân Chức nắm góc áo anh, nhịp tim như bị điện giật.
Cuối cùng Tần Nghiên Bắc nghe lời ăn hết hai cái bánh, Vân Chức nghiêng đầu nhìn còn 7 cái, cô chưa ba cái đẩy qua cho Tần Nghiên Bắc “Về nhà bỏ vào tủ lạnh, ngày mai em lại ăn.”
Bốn cái còn lại, cô chia làm hai, nhướng mi bình tĩnh nhìn anh, “Nghiên Bắc, còn nhiều quá, em cho bớt được không?"
Tần Nghiên Bắc nhìn xuống.
Được lắm, anh trèo tường lên tìm bà xã, bà xã anh vậy mà cầm 4 trong 11 cái đem tặng người khác.
Dù trong lòng định sẽ tặng ai nhưng trong lòng thái tử gia như có kim đâm, tuy thế anh vẫn làm bộ thản nhiên nhìn chằm chằm Vân Chức, không nói gì.
Cách ngày tổ chức lễ đính hôn không còn mấy hôm.
Chức Chức quả nhiên sẽ không dễ dàng yêu anh.
Vân Chức rất chu đáo, cô mở mắt to nghiêm túc phân chia “Một phần cho Dao Dao, phần còn lại em cho Từ Khuynh, hôm nay mọi người đều bị nhốt trong trường, em muốn chia cho họ chút ngọt ngào.”
Cô đỡ lấy chân của Tần Nghiên Bắc, ngẩng đầu lên, hôn lên quai hàm đang căng cứng của anh, nhẹ nhàng nói: “Vả lại là sự ngọt ngào mà bạn trai em đã không quảng nhọc nhằn, vượt sông vượt núi tặng mà.”
Một lời nói đốt cháy sự trì trệ trong lồng ngực của Tần Nghiên Bắc, biến thành tro tàn trong ngọn lửa thiêu đốt trái tim anh.
Anh nhướng mày, nhịn lại không để mình cười trông quá rõ ràng, bình tĩnh nói “Muốn khoe ân ái, lần sau cứ nói.”
Thái tử gia không biết từ lúc nào lấy ra một hộp nhỏ, anh mở ra, bên trong là hộp sô cô la đóng gói riêng, đặc biệt được làm theo yêu cầu, trên đó có đủ các dòng chữ yêu thương, điều quan trọng nhất là chiếc nào cũng được khắc chìm chữ “Nghiên Bắc” và “Chức Chức”, và một trái tim to ở chính giữa.
Vân Chức rất kinh ngạc.
Thái tử bình tĩnh chọn ra bốn nhãn hiệu có những lời yêu thương ngọt ngào nhất, đặt lên mỗi chiếc một chiếc bánh sẽ đem đi tặng, đóng lại và đưa chi Vân Chức, anh từ tốn nói “Bảo bọn họ trước khi ăn, đừng quên chụp hình lại đăng lên vòng bạn bè đấy.”
Vân Chức không biết bản thân làm sao nhịn không bật cười, chỉ cảm thấy như trái tim được lấp đầy, không kìm được cơn tò mò hỏi “Mấy hiệu sô cô la này vốn là dùng để làm gì thế?”
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, bình tĩnh trả lời “Buổi tối về công ty còn có một cuộc họp, vốn làm chút đồ ngọt cho trước khi vào họp.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vân Chức hiểu