Một đứa trẻ vài tuổi, một căn bệnh lạ đột ngột bùng phát trong người, lúc tuyệt vọng và cùng đường, anh đã giẫm lên chiếc huy hiệu số 11 của cô bé. Để cô bé không khóc, anh ta hứa dùng cả người mình để đền bù cho cô.
Sự im lặng đến ngột ngạt trong phòng bệnh, tiếng thở gấp gáp dồn nén của người đàn ông và tiếng thở dài hỗn độn của ông lão hòa vào nhau, như vặn vẹo từ lâu, bàn tay nhuốm máu của chàng trai cứ cựa quậy giữa những mảnh vỡ, như muốn ra sức tìm kiếm những kí ức liên quan đến Vân Chức nhưng anh lại không nhớ.
Sắc mặt của Tần Giang Xuyên trắng bệnh, nhìn Tần Nghiên Bắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứa cháu trai này của ông, những xui xẻo, bất hạnh từ nhỏ đến lớn đã tô luyện khiến anh trở nên sắt đá, không gì có thể ảnh hưởng đến anh, khóa chặt cuộc đời mình lại, duy chỉ có Vân Chức, dù là tiểu học, trung học, đại học, chỉ cần cô xuất hiện, dù với thân phận gì, thời điểm nào đều là điểm yếu của anh.
Như một sự sắp đặt của vận mệnh.
Ông đã từng dùng mọi thủ đoạn để cắt đứt cái điểm yếu dính chặt trên người Tần Nghiên Bắc, nhưng đều thất bại hết.
Tần Giang Xuyên không thể nhìn thẳng vào mắt Tần Nghiên Bắc, ông trầm giọng nói: “Bởi vì sự ngoài ý hôm đó, con đã quen biết với Vân Chức với số hiệu 11 lúc nhỏ, 1 tuần sau mỗi ngày ông đều cho người đưa con đến bệnh viện trị liệu, cô bé luôn sẽ lấp ló nhìn con, nói cũng kì lạ, ngay cả bác sĩ cũng có hơi sợ trạng thái phát bệnh của con, nhưng cô bé vậy mà lại không sợ.”
“Không như một đứa trẻ, con bé mặc một bộ đồ trắng đặc biệt, chỉ cần nhìn thấy con là sẽ chạy theo ở phía sau, con khi phát bệnh lên thì không còn lí trí, mấy lần hù dọa con bé, nhưng nó chỉ im lặng bật khóc chứ chưa bao giờ trốn đi.”
“Sau đó có một lần, con chịu sự kích thích do uống thuốc, đột nhiên trở nên nghiêm trọng, gần như hủy hoại hết đồ trong phòng bệnh, bác sĩ muốn lấy dây trói lại, muốn kiềm chế tinh thần con lại, nhưng là con bé đến ôm chầm lấy chân con, nói một câu với con…”
Tần Giang Xuyên lắc đầu nói: “Con bé nói, con đừng sợ, sẽ qua thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lúc đó người đang phát điên không thể khống chế được mình, người khác mới là người sợ chứ, thế vậy mà cô bé nói với con, để con đừng sợ.”
“Thật sự là con đã dần dần ổn định lại, dùng chút sức lực còn lại dựa lên người con bé. Từ đó về sau cô bé trở thành liều thuốc ổn định lại cho con, rất tiếc, đây là điều ông không chấp nhận được.”
Tần Giang Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như năm đó “Cháu trai của ông, là người thừa kế trong tương lai của Tần gia, làm sao có thể chịu sự khống chế của một cô gái bất định được, thậm chí ông từng nghi ngờ sự xuất hiện của cô bé có phải vốn có mục đích khác không. Huống hồ gì chuyện con phát bệnh không thể để người ngoài biết, họ sẽ lấy nó ra làm kế sách.”
“Sau khi tình hình con ổn định rồi ông đã đem con trở về Hoài Thành, nhưng con vẫn luôn ra sức tìm con bé, năm đó ông chính thức tổ chức một đoàn bác sĩ, để bọn họ thực hiện một đợt trị liệu đặc biệt lần đầu tiên với con, để thuốc can dự khiến con quên đi kí ức ở Tùy Lương, không nhớ mình đã từng phát bệnh, càng không nhớ người con gái gì đó, ông tưởng như vậy là tốt đối với con, ít nhất thời gian ngắn sẽ không phát bệnh nữa.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
“Nhưng con vậy mà lại không thể quên được con số 11, dù dẫn đường thế nào thì có vẻ như não con đều đã cắm sâu gốc rễ, nó biến thành một vết tích, kí hiệu, sự thích không thể tự chủ được.”
“Sau đó khi Vân Chức viết thư cho con đều bị ông cản lại, mãi cho đến khi ông gặp lại bà nội của Vân Chức ở huyện Đồng, lấy những thứ này ông mới biết, Vân Chức là cô gái năm đó. Thời gian dài chầm chậm trôi qua, sau này con bé cũng sống rất khổ, đã không nhớ đến chuyện của lúc nhỏ nữa.”
Tần Giang Xuyên từ bỏ cảm khái: “Ông không thể ngờ con và con bé trong 10 mấy năm, vậy mà lại có duyên tận 3 lần, hai lần ông ra tay can dự vào, ép con vào đường cùng, cũng không thể thay đổi được con, con vẫn ngoan cố từng bước tiến lại gần con bé. Từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có con bé mới có thể làm cho con trở nên bình thường, ông nhận thua rồi. Nếu con đã đón con bé về, con đã nắm được quyền lực của Tần gia rồi thì ông không hi vọng con xảy ra chuyện.”
“Nghiên Bắc, là ông nội có lỗi với con,” Ông lão lại nhìn Tần Nghiên Bắc ở cạnh giường, trong ánh mắt có sự tàn nhẫn, “Nhưng con có hiểu sở dĩ hôm nay ông muốn nói với con những chuyện đã qua là vì muốn để con biết…”
“Căn bệnh này của con, thật sự không thể coi là một phạm trù của bệnh tâm lí, nó là một căn bệnh tâm thần.”
“Dù khó nghe nhưng con phải thừa nhận, con là một bệnh nhân tâm thần.”
Buổi trưa chiếu rọi nhiều ánh sáng mặt trời, nhưng rèm che nắng trong phòng được kéo chặt, chỉ có một ngọn đèn, sợ chiếu quá sáng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nên cũng không thể chiếu tới Tần Nghiên Bắc.
Anh không cử động, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tần Giang Xuyên.
Cả một đời Tần Giang Xuyên hô phong gọi vũ trên thương trường, nhưng bây giờ lại đi vào cái thời khắc xế chiều, đối mặt với người cháu nội trẻ tuổi, trong lòng không thể không thừa nhận có hơi sợ hãi.
Lòng ngực của ông khó khăn phập phồng lên xuống, cố gắng để nói cho hết: “Lần đầu tiên con phát bệnh, không phải là do chịu đả kích khi biết chân tướng cái chết của mẹ con, không có nguyên nhân gì đột nhiên phát bệnh, con biết có nghĩa là gì không?”
Ông lão tự hỏi rồi tự cười: “Có nghĩa là, ảnh hưởng do gen di truyền của mẹ con quá lớn, lúc con ra đời đã có bệnh rồi, không cần tìm kiếm bất cứ nguyên nhân ngoài nào, con vốn đã bị di truyền, bệnh nhân bị rối loạn lưỡng cực nặng.”
“Vậy nên ông muốn nói với con,” Ông cố hết sức để nói lòng vòng, cuối cùng mới nói ra lời mình muốn nói nhất: “Nghiên Bắc, tỷ lệ di truyền gen cho đời sau của con cũng sẽ rất mạnh, chuyện này con và Vân Chức đã bàn qua chưa? Con bé có biết hay không, nếu con bé gả cho con, con cái sau này sinh ra có khả năng cao là một bệnh nhân không?”
“Con bé là một cô gái dịu dàng, yếu ớt, trong hôn nhân, đối mặt với một người chồng không bình tĩnh, còn phải chuẩn bị tinh thần đối diện với việc con phát bệnh bất cứ lúc nào, con bé yêu con nhiều cỡ nào? Sau khi bình tĩnh dùng lí trí để cân nhắc, thật sự có thể chịu được sao?”
“Ngay cả ông còn không chịu được, lúc ông mang con về Tần gia, nghĩ ra con có thể trị được, nếu sớm biết con sẽ ép mình đến như vậy thì ông căn bản không dám để con làm người thừa kế của Tần gia.”
Tần Nghiên Bắc không hề lên tiếng, ngay cả hít thở cũng ngừng đi, đôi bàn tay dài với những khớp ngón tay thầm siết chặt, trắng bệch, gân xanh nổi lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Anh quay đầu sang một bên quét đôi mắt đỏ hoe về phía cánh cửa phòng đang mở toang, anh muốn đóng chặt lại để Vân Chức không nghe thấy, nhưng đã quá muộn.
Tần Giang Xuyên do dự một lúc, vẫn chọn nói ra mục đích cuối cùng: “Nghiên Bắc, Vân Chức thật sự chưa hề nhìn thấy dáng vẻ khủng bố khi con thực sự phát điên đâu. Đối với bệnh tình của con cũng không có một sự hiểu biết hoàn chỉnh, thứ con bé nhìn thấy là trạng thái con ở trước mặt con bé, được con bé an ủi một phóng đại hóa, vậy nên mới không thấy sợ con.”
“Nhưng nếu, con đưa những bản ghi hình những lần con phát điên trong mấy năm qua cho nó xem? Đặc biệt là hai lần con bị cưỡng ép để chữa trị, ngay cả bác sĩ cũng bị dọa đến mức không dám ở cùng một phòng bệnh với con, con muốn để nó trực tiếp nhìn thấy sao? Con bé nhìn thấy rồi sẽ biết