Lúc lên máy bay đã là đêm khuya, đèn trên máy bay mờ mờ, nhiệt độ cũng khá ổn, nhưng trên người của Vân Chức không chỉ khoác chiếc áo khoác của Tần Nghiên Bắc, mà còn quấn trong hai lớp chăn máy bay.
Lạnh thì bạn cứ bảo với ông xã mình là bạn cảm thấy lạnh.
Vân Chức không thể ngủ, cô cứ muốn nhìn anh, anh đặt tay lên mắt cô, trong giọng nói anh có hơi khàn, từ tốn dỗ cô ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt cô bị chặn lại, bên tai là tiếng hít thở của anh, cơ thể khẽ đung đưa dưới sự di chuyển của máy bay, có một vài khoảnh khắc bỗng dưng không biết mình đang ở đâu, nội dung trong cuốn sổ của anh luôn cứ lóe lên trong đầu cô, như thể được nhìn lại 20 mấy năm sống trong cực khổ và cô độc của Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức biết, Tần Nghiên Bắc đã rất mệt, cả tinh thần và cơ thể của anh đều vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, anh cần nghỉ ngơi, nếu mà cô cứ tỉnh mở mắt như vậy thì anh sẽ tiếp tục dỗ cô.
Cô giả vờ mình đã buồn ngủ rồi, nằm dài ra trong chiếc ghế lớn, kiên nhẫn đợi một lúc rất lâu mới cảm nhận được lòng bàn tay anh hơi thả xuống, cô thử mở he hé mắt, nhìn thấy anh nghiêng người đối mặt với cô, nhắm mắt, lông mày hiếm khi không cau lại như vậy.
Vân Chức ngồi thẳng dậy, muốn chụp hình anh, cầm chiếc điện thoại đã bật chế độ máy bay lên, nhìn thấy có vài tin nhắn WeChat do Phưởng Giản gửi cho cô trước khi lên máy bay.
“Vân Chức, thật sự với tính cách và bệnh tình của Tần Nghiên Bắc mà nói, cậu ấy không phải là kiểu người thích chia sẻ, bày tỏ tình cảm, đặc biệt là những thứ yêu thương đặt nặng trách nhiệm, cậu ấy không giỏi nói ra.”
“Em cũng hiểu cậu ấy mà, cậu ấy vốn luôn cứng miệng còn lạnh lùng nữa, tâm tư cứ giấu đi, nhạy cảm đa nghi, thứ bi quan kia cũng đã ăn sâu vào gốc rễ, cậu ấy không muốn nói thật lòng ra, sợ bị nhìn thấy quá rõ, sợ bị coi thường và sợ thất vọng.”
“Nhưng rất rõ ràng, cậu ấy đối với em sớm đã vượt xa những thứ tiềm thức đó rồi, anh ở bên cạnh cậu ấy tận mắt nhìn thấy, cậu ấy muốn moi cả tim mình ra cho em xem. Khi đối mặt với em cái gì cậu ấy cũng dám làm dám nói, chỉ sợ em cảm thấy cậu ấy làm chưa đủ tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người làm bác sĩ như anh cũng không rõ, với mức độ bệnh như thế đó của cậu ấy, làm sao có thể dùng cách đi ngược lại với bản năng để yêu một người chứ.”
“Vân Chức, thuốc và cách điều trị bằng điện đều không có hiệu quả với cậu ấy, em là khả năng duy nhất, tất cả tương lai của cậu ấy đều dựa vào em rồi.”
Ánh mắt Vân Chức dời ra ngoài cửa sổ, màn đêm với mây trôi bồng bềnh kia, ánh đèn trên đôi cánh máy bay thỉnh thoảng nhấp nháy làm bừng sáng đêm tối.
Phương Giản không rõ, nhưng cô hiểu, không chỉ là tình cảm của Tần Nghiên Bắc đã vượt ra khỏi bản năng, mà còn bởi vì anh biết cô trốn trong vực sâu, luôn cẩn thận che giấu mặc cảm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Anh muốn để cô biết mình được yêu nhiều thế nào, muốn để cô có sự tự tin, tin là cô xứng đáng với tất cả.
Có thể xuất thân của cô không tốt, bị chửi mắng, bị đánh đập mà lớn lên, trong quá trình lớn lên cũng đã chịu vô vàn những đắng cay, nhưng cô luôn có một người yêu cô hết mực.
Cô có thể đứng thẳng mình, lấy tình yêu của anh làm áo giáp, sống một cuộc đời không sợ hãi, đầy kiêu hãnh.
Vân Chức để điện thoại ở chế độ im lặng, cô chụp ảnh Tần Nghiên Bắc, kề sát lại má anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ môi còn chưa kịp nhích ra anh đã chầm chậm mở mắt, nhìn cô trong ánh đèn lờ mờ của cabin, trong mắt anh hiện lên một nụ cười.
Anh quay đầu, hướng đôi môi vào đúng góc độ ban nãy cô hôn anh, nói một cách hiển nhiên: “Chức Chức, hôn sai chỗ rồi, hôn lại xem nào.”
-
Ngay khi máy bay hạ cánh xuống Trung Quốc, Vân Chức cảm thấy rõ ràng bầu không khí khác hẳn
Bất kể là cán bộ cao của tập đoàn Tần thị đại diện chính thức của quốc gia đến đón máy bay, họ đều căng thẳng vì những gì đã xảy ra ở Anh, chuyến bay thử nghiệm của máy bay đang đi đến những bước cuối cùng, Tần Nghiên Bắc là người quan trọng trong dự án này, không thể để anh xảy ra vấn đề gì được.
Để không khiến Tần Nghiên Bắc bị phân tâm, Vân Chức chủ động muốn về nhà ngủ một giấc do lệch múi giờ, cô rất muốn Tần Nghiên Bắc cũng đi cùng, đợi nghỉ ngơi đủ rồi mới làm việc tiếp. Nhưng cô hiểu rõ việc cần ưu tiên lúc này, cô không thể cố ý ích kỷ làm lỡ dở công việc của anh.
Tần Nghiên Bắc sợ Vân Chức một mình về nhà sẽ buồn, nên anh đưa cô đến Thanh Đại, vốn một hai muốn đưa cô đến trước cửa kí túc xá mới yên tâm nhưng cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh reo liên tục, rồi bị anh bấm tắt, làm sao nỡ để anh phí thời gian chứ.
“Em tự đi được rồi,” Vân Chức quả quyết nói, “Ngồi máy bay quá đau lưng, vừa hay vận động một chút, chỉ cần anh nói cho em biết khi nào thì anh bận xong thôi.”
Tần Nghiên Bắc đặt tay lên eo cô xoa xoa, bảo đảm với cô: “Về kế hoạch dài hạn thì phải đợi chạy thử máy bay xong, còn trước mắt thì tối mai anh về.”
Vân Chức có được một câu trả lời chắc chắn, cười híp mắt hôn anh, trước khi anh có thể tiến thêm bước nữa cô đã vội vàng nhích ra, xách vali nhỏ của mình đi vào trường.
Từ cổng trường đến khu kí túc xá không xa, trên đường đi có nhiều sinh viên, Vân Chức nổi tiếng ở Thanh Đại, những học sinh khác cũng nhận ra cô.
Từ sau khi poster trở nên bùng nổ, một số ảnh đời thường và ảnh tuyên truyền chụp ở trường cũng lần lượt được tung lên mạng, vì ngoại hình hút mắt của cô nên mấy lần đã lên hotsearch. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Sau khi tấm poster cá nhân mới vẽ chính thức được tung ra, phản hồi còn bùng nổ hơn tấm đầu tiên, hơn nữa Tần Nghiên Bắc với giá trị con người cao ngút ngàn đã từng đi vào lớp cùng cô và bây giờ cô có thể được coi là nổi tiếng nhất ở Đại học Thanh Đại.
Trước kia Vân Chức sẽ bất giác lảng tránh ánh mắt quan sát của người khác, cố ý đi đường khác, nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa, cô rất tự nhiên đi trước mặt mọi người, chỉ là lắm lúc cảm thấy có một số ánh mắt đầy ý tứ sâu xa. Đợi đi qua rồi cô mới hơi ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy cái đầu chụm lại bàn tán to nhỏ.
Vân Chức không để tâm, lúc sắp tới dưới lầu kí túc xá đụng phải mấy sinh viên cùng khoa hồi trước sống cùng một lầu, lúc còn học mối quan hệ với họ rất tốt, thời gian mà Tần Nghiên Bắc cứ đi theo canh chừng cô thì họ ngày nào cũng xuất hiện để đu cp.
Một sinh viên đứng xa chào hỏi: “Chức Chức--- lâu quá không gặp cậu rồi.”
Vân Chức mỉm cười gật đầu: “Thời gian trước sức khỏe tớ không tốt nên xin nghỉ, số lần đến trước cũng hơi ít.”
Cô ấy nhìn về phía sau, sau khi nhìn thấy sau lưng mình không có người, ánh mắt sáng lên, có hơi không tự nhiên hỏi: “Tần tiên sinh hôm nay có đến cùng cậu không vậy?”
“Không,” Vân Chức trả lời, “Gần đây anh ấy bận lắm.”
Cô ấy không nói gì nữa, hai người đi bên cạnh cô lộ rõ vẻ mặt "Ồ" một tiếng dài rồi liếc nhìn ngón tay của Vân Chức, thấy ngón giữa trần trụi thì cười nói: “Không sao, hiểu mà hiểu mà.”
Sau khi tạm biệt, Vân Chức cúi đầu nhìn ngón tay trái của cô, cô quay lại muốn vẽ tranh, sợ làm bẩn nhẫn đính hôn nên mới không đeo lên, chỉ cất bên người, trong công cuộc nỗ lực để nghe ngóng nhưng cô không thể nghe được hai người họ thì thầm cái gì.
“Không sai, chắc chắn là bị đá rồi, tớ nói rồi anh trai tớ là quản lý của công viên Nặc Á, hồi trước chắc chắn lễ đính hôn của thái tử gia Tần thị là ở công viên Nặc Á, ngày giờ đã định từ trước rồi, nhắc trước mấy ngày là không được để người khác dùng nơi đó, toàn bộ đều bố trí xong rồi, ai ngờ lúc sắp đính hôn thì đột nhiên hủy bỏ, nói là Tần Nghiên Bắc tạm thời ra nước ngoài.”
“Thời gian đó Tần Nghiên Bắc ngày ngày nào lên lớp học cùng Vân Chức, sau đó cậu ấy xin nghỉ, không thấy anh ấy lo lắng cho cô ấy như vậy nữa, nếu anh ấy thực sự muốn đính hôn, sao có thể đến lúc đó lại ra nước ngoài—“
“Dù cho đính hôn cũng không phải bí mật gì, bây giờ trong trường đều bàn tán về chuyện này, diễn đàn trường sụp luôn rồi, có mấy người khoa khác bối cảnh gia đình tốt nghe ngóng được tin tức, không phải cũng nói rồi sao, lễ đính hôn quả thật không có làm.”
“Vân Chức đáng thương một mình quay về trường, nhẫn cũng không có, vị hôn phu cũng càng không, dù nổi lên cũng công cốc rồi nha.”
“Haiz, có gì lạ đâu, Tần Nghiên Bắc và Vân Chức vốn cũng đâu phải người cùng một thế giới, nghe nói chủ tịch Tần thị vào viện, bây giờ anh ấy nằm toàn bộ quyền hành, người phụ nữ môn đăng hộ đối thì mới được coi là đứng cùng hàng ngang lối chứ, Vân Chức sao có thể, có lẽ chỉ là vui qua đường mà thôi.”
“Thảm quá, ban đầu được cưng như cưng trứng, bây giờ lại bị đá thảm luôn.”
Vân Chức quay về kí túc xá nhìn thấy không có ai mới biết, mấy ngày nay trong nhà Đường Dao bận rộn với việc kinh doanh, phải quay về giúp ba bớt công việc, đừng nói là ở lại kí túc xá ngay cả việc đi học cũng khó.
Vân Chức báo bình an với cô ấy, Đường Dao trả lời lại ngay: “Ôi trời ơi cuối cùng cậu cũng bình an trở về rồi, cậu với anh ấy không có chuyện gì là tốt. Trái tim già cỗi này của tớ cuối cùng cũng yên tâm rồi, mau nói, lần này đi có phải là đính hôn ‘yêu lại từ đầu’ *không. Có gì đột phá không! Làm chưa vậy!”
“Có phải là mỗi ngày cậu chỉ nghĩ đến chuyện này thôi không hả!” Vân Chức bốc phốt, “…Nhưng vẫn cảm ơn cái bộ văn của cậu.”
Nâng cao tinh thần chuẩn bị tinh thần và ngưỡng tâm lý lên rất nhiều
Lúc đó Đường Dao hiểu ra rồi, cô gửi một tin nhắn thoại hét to và cười sặc sụa, cuối cùng cô ấy nói: “Vân tiểu Chức tớ xem thường cậu quá rồi! Văn án gì gì bây giờ đã không phù hợp với cậu nữa rồi, nên nâng cấp rồi, đợi tớ chuẩn bị đã, ngày mai gửi cho cậu cái mới nhé.”
“Đừng dùm tớ đi!” Vân Chức nghiêm giọng từ chối, “Thật sự là không cần.”
Đường Dao: “Được rồi cô gái, tớ nhìn ra được nghiện mà ngại.”
Vân Chức còn muốn giải thích với cô ấy, nhưng điện thoại từ giáo viên của đoàn trường lại gọi đến, thông báo cho cô biết là kết quả của cuộc thi sắp có rồi, những người lọt vào vòng chung kết sẽ được xác định, cuối tuần là ngày thi đấu chính thức tại chỗ tại Trung tâm Nghệ thuật Quốc gia, báo để cô chuẩn bị sẵn sàng.
Đợi đến khi Vân Chức cúp máy nhắn lại cho Đường Dao thì cô ấy đã bận công chuyện rồi, không liên lạc được nữa.
Vân Chức cố gắng tìm lại sự yên tĩnh, ở lại trường tập vẽ, cô tập luyện cùng giáo sư mà trường đã đặc biệt mời đến. Hôm sau còn chưa đến 4 giờ chiều đã thấy sắp tới buổi tối mà Tần Nghiên Bắc nói anh có thể về nhà, cô sớm không bình tĩnh nổi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô xin nghỉ đi về trước, gọi xe chạy thẳng về khu Nam Sơn, trên đường đi cô ghé một siêu thị mua hai túi nguyên liệu và một hộp cách nhiệt, tranh thủ từng giây từng phút vào phòng bếp, trước 5 giờ rưỡi cô đã làm xong 4 món cơm đơn giản, cho vào hộp muốn đem đến công ty cho Tần Nghiên Bắc.
Anh nói buổi tối, có lẽ ít nhất cũng phải sau 8 giờ tối, vì để kịp giờ về với cô thì chắc chắn là cơm tối anh sẽ không ăn đúng giờ.
Cô làm xong đem đến cho anh, đợi anh tan làm, có lẽ anh sẽ vui lắm.
Vân Chức liên lạc với trợ lí trước, xác định Tần Nghiên Bắc đang họp ở tập đoàn, cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng nhưng chưa có dấu hiệu kết thúc, không biết đến mấy giờ mới có thể xong.
Cô không quan tâm đợi bao lâu, đi đến tập đoàn với tốc độ nhanh nhất, lần này bảo vệ không hề cản cô nữa, cung kính chào hỏi cô, cô dùng thang máy mà Tần Nghiên Bắc hay đi để đến tầng 16, mọi thứ đều rất yên tĩnh chứng minh là Tần