Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 82


trước sau


Vân Chức không phải là cố ý nói lời đó để kích thích anh, lúc cô muốn nuốt lại thì đã quá muộn màng rồi.
 
Khóe mắt cô đỏ hoe, bị ép đến không còn chỗ để giãy giụa, cô cắn chặt môi khẽ thút thít, làm ra vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn nói với anh không dám còn không được à, anh vậy mà không biết giới hạn, càng ôm chặt cô hơn.
 
Anh được yêu mà kiêu, cũng sẽ bởi vì lời nói vu vơ của cô mà chào thua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không gian trong xe quả thật rất hẹp, lúc Vân Chức đang cảm thấy bất an thì đầu lại đập lên đỉnh xe, hai má cô đỏ bừng, mắt nheo lại, ngơ ngác sờ đầu, đôi mắt đầy mê hoặc lộ ra sự ngây thơ, trong sáng.
 
Ánh mắt có phần buông thả và thiếu hiểu biết này cộng với khung cảnh tràn đầy dục vọng của hiện tại, dục vọng cuồng nhiệt đến mức không thể chịu nổi lại được nhân lên gấp bội, thiêu đốt lý trí.
 
Trong gara nhà, cửa lớn đã được đóng lại, đèn không mờ, chỉ có hai đèn kích hoạt bằng giọng nói được bật lên vì tiếng ồn đột ngột ban nãy.
 
Hai bên thái dương của Tần Nghiên Bắc đổ mồ môi, cánh tay siết chặt bất thường, anh đẩy cửa ra, chẳng chút kiêng dè bế Vân Chức ra khỏi ghế lái, anh mở cửa hàng ghế sau ra, áo vest phủ lên người cô rồi đặt cô vào bên trong, càng tấn công mãnh liệt hơn.
 
Anh cúi người cắn lên đôi môi đỏ ửng của cô, hỏi: “Nói lại lần nữa, ít hay không?”
 
Vân Chức bất giác có hơi muốn khóc.
 
Ở ngoài kia rõ ràng là anh có tất cả mọi thứ, anh nắm trong tay huyết mạch của các doanh nghiệp mà cô căn bản là không thể chạm tới, nhưng khi quay trở về nhà, ở trong một chiếc xe gần như không đủ cho hai người, lại bởi vì một câu nói tùy tiện của cô mà để tâm đến cỡ này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngang bướng cực đoan, lại còn rất trẻ con, đáng yêu.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lại cảm thấy cay cay.
 
Vân Chức ôm anh, giọng nói như vỡ vụn: “Sẽ không ít đi, em cũng chỉ yêu anh, đều cho anh cả, sao ít được chứ.”
 
Mồ hôi trên người cả hai như giao hòa với nhau, hôm nay anh cực kì phóng tung, làm cô hơi đau, nhưng lại rất chậm rãi, nói: “Anh vẫn muốn nghe.”
 
Sự chú ý của cô hoàn toàn dồn vào anh, không còn tâm trí nói thêm gì nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh như được kích thích, vừa càn rỡn, vừa cắn lên vành tai nhỏ nhắn của cô rồi cầu xin: “Chức Chức, nói thêm mấy câu đi, để anh nghe đi.”
 
Đến đến khi Vân Chức cuối cùng được thở phào ra, đã không nhớ bao nhiêu lâu, cô được Tần Nghiên Bắc bế cô ra khỏi xe, anh thậm chí còn không quên dùng một tay trống cầm bình giữ nhiệt mà cô đã chuẩn bị lên.
 
Vân Chức trải qua chuyện này nhiều rồi, cũng quá kiệt sức như lần đầu, bị anh dày vò như thế mà vẫn còn tỉnh táo, cô âm thầm  kéo mép áo che đầu, hễ nghĩ đến chuyện sau đó Tần Nghiên Bắc làm thế nào để xử lý sạch sẽ chiếc xe mới không để lại dấu vết nào, cô liền cảm thấy xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng lên.
 
Kì lạ lắm! Trước kia nhìn thì giống một người nghiêm nghị không dễ đến gần, lúc nào cũng chưng ra bộ mặt cấm dục lạnh lùng, sao mà lại có thể làm ra mấy chuyện phóng túng như vậy chứ!
 
Nhưng nhớ lại tính tình đặc biệt của vị thái tử gia này trước kia, cũng không phải là vô lí lắm.
 
Bình giữ nhiệt dù chất lượng có tốt cỡ nào thì cũng không thể nào giữ nhiệt nỗi đến mấy tiếng đồng hồ, đợi đến khi Vân Chức hoàn toàn tỉnh táo lại, có thể ăn thì đã có người đem đồ ăn khuya ra cho cô, mà Tần Nghiên Bắc đang ở trong bếp nghiêm túc hâm đồ ăn, đặt mấy món đã hâm cạnh tay.
 
Vân Chức biết, anh lo lắng thức ăn để lâu rồi, sợ cô vừa mới bị dày vò lại ăn không ngon, ảnh hưởng đến dạ dày, nên cố ý đổi cho cô.
 
Kết quả là một bàn ăn được phân chia rõ ràng, một nửa là những bữa ăn bổ dưỡng và những món hầm bồi bổ dạ dày, nửa còn lại là những món ăn tự nấu không còn hấp dẫn.
 
Vân Chức nhìn có hơi áy náy, cô đẩy đĩa qua rồi nói: “Cùng ăn đi, em thật sự không kén ăn, trước kia em---“
 
Trước đây, lúc nhỏ cô ở nhà, thường phải chịu đói, có đồ ăn thừa để ăn là tốt lắm rồi, đồ ăn trong nhà đều phải đợi họ chọn xong, ba mẹ anh trai không thích ăn nữa mới đến lượt cô. Chỉ có mỗi mình anh trai là âm thầm chừa đồ ăn cho cô, nhưng cô cũng không dám ăn nhiều, sợ bị phát hiện rồi thì bố mẹ sẽ canh lúc anh không có ở nhà mà đánh đập cô.
 
Vậy nên cô thật sự…. không hề kén, cũng không cần sự chăm sóc quá đặc biệt.
 
Ngoài tình cảm cô muốn nhiều hơn ra thì những mặt khác cô rất dễ hài lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Tần Nghiên Bắc đột nhiên cúi xuống hôn cô.
 
Vân Chức cụp mắt, vốn muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Nghiên Bắc nhưng lại bị anh mạnh mẽ ngăn lại, cô mỉm cười đổi cách khác: “Thật sự em rất dễ nuôi, anh không cần quá cẩn thật, cứ coi em như---“
 
Lần này quả nhiên chưa nói xong lại bị nghẹn trong họng.
 
Anh không thăm dò vào sâu, chỉ nhẹ nhàng lướt quá chứ không có ý định gì khác.
 
Tần Nghiên Bắc nhéo má cô, tự nhiên hỏi: “Có dễ nuôi hay không, coi em là cái gì, không phải là do anh nói mới được à?”
 
Vân Chức nhận thua, không muốn cùng anh tranh luận nữa, thời gian trước, khi cô không thể tự lo cho bản thân, anh vẫn kiên quyết đặt đồ ăn cho cô và giao đến nhà hoặc trường cho cô hàng ngày, anh thì cố chấp còn cô cũng không thể thay đổi được.
 
Cô cụp mắt xuống, nhìn một bàn đồ ăn phong phú mà cô chắc chắn không thể ăn hết, cô trực tiếp cầm một miếng thịt bò mềm cho vào miệng, ngẩng đầu nhìn anh. Khóe môi hồng hơi nhếch lên, ánh mắt ấm áp, trong mắt hiện lên ý cười, tâm tư cẩn thận không hề che giấu.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô mấy giây, yết hầu khẽ dao động, anh quả nhiên bị quyến rũ mà cúi người xuống, cắn vào một bên còn lại của miếng thịt, hai đôi mắt ấm áp khẽ chạm nhau.
 

Ăn xong bữa cơm đã rất muộn, Vân Chức phác thảo hai bức tranh luyện tập nhờ Tần Nghiên Bắc, lại bị anh vòi vĩnh tiền công làm người mẫu, đợi đến khi cô giáo Sin trả món nợ một cách khó khăn. Nửa đêm, cô đang ngủ say sưa, anh ôm eo cô, cô mơ hồ cảm thấy tay anh buông lỏng, anh cúi người hôn lên trán cô, nhẹ nhàng vén chăn lên.
 
Bởi vì kinh nghiêm ở nước Anh, Vân Chức đã có phản xạ có điều kiện, lúc đó cô bừng tỉnh, hồi hộp ngồi dậy nhìn anh: “Sao vậy?”
 
Đôi mắt đen láy của Tần Nghiên Bắc hơi ấm áp, anh vuốt tóc cô: “Em ngủ tiếp đi, anh quay về công ty, có chuyện gấp.”
 
Anh vuốt lưng cô an ủi: “Đợi đến khi công trình chạy thử máy bay xong sẽ không như thế nữa, đến lúc đó mỗi ngày anh đều ở nhà.”
 
Cơn buồn ngủ của Vân Chức đã biến mất, cô nghĩ đến chuyện chạy thử sản phẩm máy bay, mỗi số liệu đều phải sửa chữa không biết bao nhiêu lần, căn bản là phải cực kì cẩn thận, lúc này mà xảy ra chuyện gì thì chắc chắn là do người ngoài ác ý gây ra.
 
Cô nắm chặt ngón tay anh hỏi: “Mấy tập đoàn đầu não bên Âu Mỹ có phải vẫn chưa chịu bỏ cuộc không? Sắp tới ngày bay chính thức rồi, còn tìm cách phá nữa sao?”
 
Tần Nghiên Bắc bật cười, giữ chặt vai để cô nằm xuống giường lại, anh nắm chăn lên cho cô, cụp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô: “Anh sẽ giải quyết, bất kẻ sau này xảy ra chuyện gì em cũng không cần sợ, cuộc thi của em sắp bắt đầu rồi, thời gian này nếu không muốn đến trường anh sẽ sắp xếp để giáo viên đến nhà dạy cho em.”
 
Vân Chức lắc đầu.
 
Tần Nghiên Bắc cũng không ép cô, nhìn cô, rồi lại cúi đầu hôn lên khóe mắt cô: “Dù gặp chuyện gì em cũng phải gọi cho anh ngay, đợi đến ngày bay thử anh có quà tặng cho em đấy, sau đó chúng ta sẽ chính thức công khai với bên ngoài nhé.”
 
 Đợi đến khi Tần Nghiên Bắc rời khỏi nhà, tiếng xe đã hoàn toàn

khuất xa, Vân Chức mới phản ứng lại, hóa ra đối với anh, bài viết đăng trên vòng bạn bè hôm đó còn chưa được coi là công khai sao? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Thứ anh nói không chỉ là sự công khai đối với vòng bạn bè quan thuộc của hai người, anh muốn đứng dưới cương vị là người thừa kế của tần thị, đặt tên của hai người ở cạnh nhau một cách quang minh chính đại, chính thức công khai với bên ngoài.
 
Sáng hôm sau Vân Chức đến trường, phát hiện ra tài xế đến đón cô đã đổi lại thành người quen thuộc trước đây, xe cũng cố gắng không phô trương, tài xế mỉm cười nói: “Tần tổng đã dặn tôi rồi, bảo tôi mỗi ngày đều phụ trách đưa đón cô, bất kể là đi học hay quay về kí túc xá đều phải đưa cô đến tận lầu. Cô yên tâm, xe này không phô trương, tôi sẽ cố gắng dừng ở nơi khuất, sẽ không khiến người ta có cơ hội bàn tán đâu ạ.”
 
Vân Chức suy nghĩ rồi cũng không từ chối, bây giờ điều cô nên làm nhất là để Tần Nghiên Bắc yên tâm về mình, trải qua chuyện ngoài ý muốn để bị thương ở Anh, có lẽ anh rất sợ cô bị liên lụy.
 
Trên đường đến Thanh Đại, trong mấy nhóm chat trong trường của Vân Chức bất ngờ bùng nổ, điện thoại vang lên không ngừng, cô nhấp vào xem, màn hình nhảy tin nhắn mới liên tục, cô vẫn nhạy cảm bắt lấy một cái tên quen thuộc trong đó, và tấm ảnh được rất nhiều người gửi vào.
 
Trong nhóm rất ồn ào, không nhìn rõ được nội dung cụ thể, Vân Chức chuyển sang lướt weibo, nhìn thấy hotsearch đầu tiên nhảy lên màn hình.
 
Vào lúc 9 giờ sáng nay, cuộc diễn tập bay máy bay mới lớn nhất đã được tổ chức tại Trung tâm Nghiên cứu Máy bay Quốc gia, trong đó có sự tham dự của Tần Nghiên Bắc, chủ tịch mới của Tập đoàn Tần thị và anh cũng là nhà thiết kế chính của dự án nghiên cứu và phát triển máy bay chở khách lớn độc lập này.
 
Các phóng viên của nhà nước luôn không bao giờ để tâm đến chuyện chụp đẹp hay không, chỉ quan tâm đến chất lượng hình ảnh một cách khách quan nhất.
 
Trong hơn chục bức ảnh từ nhiều góc độ khác nhau, Tần Nghiên Bắc không mặc vest như hàng ngày, mà là bộ đồng phục màu xanh đậm của nhà thiết kế cấp cao nhất của Viện thiết kế máy bay quốc gia, buộc ở eo và thêu trên ngực là quốc kỳ.
 
Dáng người của anh cao hơn người khác, mang khí thế nghiêm nghị, con ngươi đen láy tùy ý liếc qua camera, lông mi dài hơi nhíu lại, hơi áp bức.
 
Vân Chức vừa nhìn anh đã có thể tưởng tượng được trang chủ bây giờ như thế nào, quả nhiên vừa lướt lên đã thấy mấy trang blog cô theo dõi với lượng người theo dõi cực khủng cũng đang trở nên bùng nổ hơn.
 
Dù Tần Nghiên Bắc chưa bao giờ đặc biệt né tránh truyền thông cả, nhưng dù sao anh cũng không phải người thường xuyên đối diện với ống kính, cộng thêm tiếng xấu đồn xa, dù biết mặt mũi và bối cảnh của Tần Nghiên Bắc, chỉ cần đăng lên là thành đề tài hot, nhưng đến giờ vẫn chưa ai dám tùy tiện khiêu chiến, rảnh rỗi sinh nông nỗi đi lộ ảnh của cái vị tổ tổng của Tần gia này.
 
Đây là lần đầu tiên, có thể không kiêng dè gì mà danh chính ngôn thuận chụp mặt anh.
 
Cũng là lần đầu tiên anh lộ mặt ra ngoài một cách rõ nét như vậy.
 
Vân Chức đã nhìn thấy mấy tài khoản mất hết liêm sỉ đang gào thét “Đây là cmn ông xã mà tôi không trèo tới nỗi”, cô bất lực thoát ra, cảm thấy cực kì tự hào, nhưng lại có chút vị chua của giấm, vội vàng vào lại nhóm chat xem tình hình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ vừa vào lại nhìn thấy một sinh viên mà cô không quen đang nhắn: “Trước kia anh ấy thật sự thừa nhận là vị hôn phu của Vân Chức, nhưng đã lâu như vậy mà không hề xuất hiện trong trường nữa, lễ đính hôn cũng hủy rồi, lẽ nào không phải là Vân Chức bị đá à? “
 
Bây giờ Vân Chức mới ngộ ra, bữa trước mấy ánh mắt săm soi cô trên đường là hàm chứa điều gì.
 
Hóa ra là chuyện lễ đính hôn trong nước bị hủy, bây giờ trong trường phàm là những người biết mối quan hệ của cô và Tần Nghiên Bắc, ngoài Đường Dao vẫn còn đang bận tối mắt tối mũi không đến trường ra, thì tất cả đều cho rằng họ đã chia tay rồi?!
 
Vân Chức bấm tắt thông báo tin nhắn nhóm, không trả lời thì coi như là không thấy.
 
Bây giờ cô xuất hiện nói gì đây? Nói là họ đã đính hôn ở nước ngoài, tình cảm cực kì tốt?
 
Nếu thật sự bị ai đó cố ý đăng lên mạng để giành hotsearch thì chẳng phải đó như thể là giọng khách lấn át cả giọng chủ rồi sao, vị hôn phu của cô đã dồn hết quyết tâm vào nó rất nhiều năm, một chuyến bay thử mang ý nghĩa lịch sử như vậy mà biến thành một câu chuyện tình yêu nhỏ nhen thì sao được.
 
Vân Chức gửi tin nhắn cho Tần Nghiên Bắc: “Tần tiên sinh, em lưu ảnh lại rồi, anh mặc đồng phục đẹp thật đấy.”
 
Mấy giây sau, Tần Nghiên Bắc thản nhiên trả lời: “Anh biết, háo sắc của em vẫn không đổi, thích xem anh mặc đồng phục nhất mà.”
 
Vân Chức đỏ mặt, che trán bật cười.
 
Rốt cuộc là ai háo sắc không đổi hả! Là ai hồi đó mặc quân trang thắt eo gói sủi cảo cho cô hả!
 
Bây giờ trong tình huống nghiêm túc như vậy, làm chuyện chân chính như thế, còn không quên trêu chọc cô, người này đúng là đáng ghét mà!
 
Trước khi Vân Chức bước vào trường cô đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ bị mọi người xung quanh xì xào to nhỏ, cô bảo tài xế dừng xe ở một góc khuất, đi bộ lên phòng học. Tính cách cô tuy yếu đuối, nhìn thì có vẻ rất tiểu thư, nhưng khi cô im lặng không lên tiếng cũng rất ít người dám bước lên chọc giận cô.
 
Vân Chức học vẽ như bình thường, cảm nhận được những ánh mắt bên cạnh đang âm thầm quan sát cô, một vài tiếng xì xào to đến mức cô có thể nghe thấy nhưng cô đều không màng tới.
 
Mãi cho đến khi chập tối kết thúc tiết học cuối cùng, lúc cô thu dọn màu vẽ, sau đó có một sinh viên nữ không nén giọng lại nữa mà huynh hoang nói: “Trang chủ của tớ vừa lướt lên toàn thấy Tần Nghiên Bắc, trước kia anh ấy đến trường tớ cũng ngại nhìn kĩ, tấm hình này quả thật đẹp đến điên đảo, dù sao bây giờ có lẽ anh ấy cũng độc thân rồi, còn khá thích gu học sinh, thế thì không phải là tớ còn có hi vọng sao----“
 
Một nhóm người bật cười lên.
 
Tay Vân Chức khựng lại, cô khuyên chính mình mặc kệ, mau chóng rời đi, mắt không thấy tim không thèm tranh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Sau đó cô xách cặp lên muốn đi, nhóm sinh viên nữ tụ lại liền gọi tên cô, vẻ mặt tỏ vẻ đơn thuần, vô tội, còn có sự đồng tình sâu sắc: “Chức Chức, cậu đừng tức giận, chia tay thì chia tay thôi, bình thường mà, nhưng mà cậu có thể truyền đạt lại kinh nghiệm cho bọn tớ nha.”
 
Cô ta cười híp mắt nói: “Lúc đó Tần Nghiên Bắc đối xử với cậu tốt như vậy, sao cậu làm được thế? Chia sẻ một chút đi mà, cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao thế giới của chúng ta thì đâu thể hi vọng sẽ có kết quả gì gì đó với anh ấy được, cứ yêu đương một lần như cậu vậy cũng được.”
 
“Hẹn hò với anh ấy----“ Mặt cô ta đỏ bừng lên, nhìn Vân Chức, “E là mấy ngày thôi, cứ nghĩ thôi mà đã sướng điên người rồi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện