CHAP 20: NƯỚC MẮT…THAY CHO LỜI NÓI DỒI…
Từ hôm đó nó giận và thờ ơ với Gia Bảo,cấm cửa anh luôn,mặt dù tối nào cũng ngủ không được…đã 3 ngày rồi…cuộc sống thật là chán…tay đau nó cũng từ chối hết các cuộc vui chơi…tiệc tùng,mua sắm,spa của bọn bạn…vì bị thương là tay phải nên cử động rất khó khăn…viết bài cũng không được,lái xe cũng không xong,tóm lai…nó chỉ nắm ở nhà…chẳng làm gì…việc duy nhất có thể làm là đến căn phòng đàn ở vườn hoa hồng bạch…bố chồng nó đã cho người xây cho nó…
-…Em buồn chán à,anh đưa em đi chơi nhá…- Gia kỳ vô cùng đau xót khi nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của nó,nó bậy giờ ngồi bó gối trên chiếc ghế,ngón trỏ tay trái thì lướt nhẹ qua từng phím đàn…
-…Anh này,nếu 1 ngày em cho anh biết…em không phải là em mà anh vẫn yêu…anh có còn yêu em không…?
-…Em sao thế…có chuyện gì nói với anh…đừng cố gượng…muốn khóc thì khóc đi…làm sao để em có thể cười…em rất giận họ đúng không…em muốn anh làm gì họ nào…làm gì anh cũng làm…
-…anh yêu em đến thế sao?…sẽ làm sao nếu em nói em không yêu anh như vậy?
- Anh yêu em,dù em là người thế nào anh cũng yêu,em xấu xí,dơ bẩn,thần kinh,…em thế nào anh cũng yêu…dẫu em có bị bệnh truyền nhiễm,toàn thân lỡ loét…anh cũng yêu…anh yêu em…yêu tất cả