CHAP 28: CHỈ CẦN EM HẠNH PHÚC…
Sau khi về đến nhà,nó thật sự không đi nổi nữa,Gia Bảo bồng nó lên lầu,về phòng nó,đặt nó vào bồn tắm,đã được anh gọi điện căn dặn người làm chuẫn bị sẵn nước nóng và bọt xà phòng,nhanh chóng đi tìm cho nó 1 bộ đồ ngủ thật thoải mái…rồi vào phòng tắm giúp nó tắm gọi sạch sẽ,mặc quần áo,rồi bồng nó ra đặt lên giường,rồi dịu dàng đắp chăn cho nó,nhẹ nhàng đặt lên môi nó 1 nụ hôn,rồi nằm xuống bên cạnh,nhẹ nhàng ôm lấy nó,để nó vùi đầu vào lòng anh,an tâm ngủ 1 giấc,cảm giác thật an toàn và ấm áp
- Ngoan nào,dậy đi,ăn chút gì rồi ngủ tiếp,từ chiều giờ em đã ăn gì đâu…- Gia Bảo khẻ hôn lên tóc nó,tay lay lay má nó dịu dàng âu yếm…
-…Em không đói,em mệt quá…chỉ muốn ngủ thôi…- Nó rút sát vào người Gia Bảo,tay ôm chặc eo anh,khẻ nũng nịu
-…Em vẫn còn đau hả? – Gia Bảo dịu dàng xoa bụng dưới của nó hỏi…
-…vâng…đau…đau lắm…chị cần cử động thì cũng đau…Xoay người cũng không được…- Nó rút sát vào lồng ngực anh,gối đầu lên tay anh
-…Đau đến thế sao?…anh gọi bác sĩ cho em nhé…- Gia bảo dịu dàng ôm lấy nó,hôn nhẹ lên môi nó…
-…Thôi mất mặt lắm…bác sĩ hỏi…thì nói thế nào? – Nó lắc đầu ngoầy ngoậy
-…Thì bảo là do anh làm…anh cuồng dã quá…vô tình làm em đau…- Gia Bảo khẻ vuốt ve lên lưng nó…
-…Thôi…thế thì anh rất mất mặt đấy…em không sao…ngủ 1 đem sẽ hết đau…- Gia khẻ buồn cười chàng ngốc Gia Bảo…ôm chặc lấy eo anh cười khúc khích…
-…Còn cười anh nữa hả? bây giờ thì không cãi nữa,anh đem cháo qua cho em…phải ăn cho hết – Nói xong Gia Bảo gọi Tiểu Phấn đem cháo lên cho nó,nhẹ nhàng từng muỗng thổi nguội rồi đút nó ăn…nó không ngờ 1 người lạnh như băng như Gia Bảo cũng có lúc dịu dàng thế này,thật khiến người ta buồn cười…
Đút nó ăn xong,Gia Bảo lại giúp nó nằm xuống giường,rồi lại leo lên bên cạnh nằm ôm lấy nó,nó cứ thế vùi đầu vào ngực Gia Bảo ngủ say sưa…Gia Bảo tay cứ vổ vổ đều đều lên vai nó,như kiểu mà mấy bà mẹ dỗ con ngủ,tay vuốt ve lên má nó,tay anh không ngừng xoa xoa lên mấy chổ bầm tím trên cổ và ngực nó…ánh mắt vô cùng xót xa…tay khẻ ôm nó chặc hơn…như cố đem hơi ấm của mình sưởi ấm giấc ngủ của nó…lâu lâu lại cuối xuống hôn lên môi nó những nụ hôn rất dài…nhưng hết sức dịu dàng…nó cứ thế bình yên ngủ quên trong lòng anh…
- Gia Bảo này,anh không phải làm gì sao,anh nằm đây cả buổi chiều rồi,tay anh có mổi không?- Nó xót xa nhìn anh…
-…Không sao,chỉ cần em ngủ ngoan là được,cứ rời khỏi em,nghỉ tới em 1 mình,anh thấy rất khó chịu…- Gia Bảo nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng mịn của nó…
-…Em xin lổi anh…toàn đem cho anh rắc rối…- Nó khẻ vuốt lấy gương mặt trắng hồng của anh
-…Quên đi…coi như chưa sãy ra chuyện gì…em vẫn là em ngày thường…mắng anh…phá anh…nhé…đừng nhắt đến chuyện đó nữa.
Sau khi nghỉ ngơi thoải mái,nó mới cho Gia Bảo xuống ăn cơm,còn mình thì ngủ tiếp…Đang say sưa vùi đầu vào gối,nó cảm nhận thấy bàn tay lứôt nhẹ trên mặt mình,trên mái tóc của nó,dừng lại trên cổ và bầu ngực của nó…
-…Trời Gia Kỳ,sao anh ở trong phòng em gìơ này?- Nó hốt hoảng nhìn quanh…bây giờ nó không phải vùi đầu vào gối mà là gối đầu lên đùi Gia Kỳ,vùi đầu vào hông cậu ngủ từ lúc nào không hay…
-…Anh leo vào ngoài ban công…- Cậu vẫn bình thản vuốt ve lên bầu ngực đầy vết tích của nó…ánh mắt nhìn nó triều mến…
-…Anh đến đây lâu chưa?…Nó cũng dịu dàng mỉm cười,tay với lên khẻ chạm vào má hồng hào,trắng mịn của cậu
- Từ lúc Gia Bảo rời đi,thật ra anh đã đứng ngoài ban công chờ 2 người nói chuyện xong,cuối cùng Gia Bảo mới rời đi,anh mới có cơ hội vào thăm em…- Cậu âu yếm,tay lướt nhẹ trên má và môi nó…
-…Anh chờ cả buổi chiều á?…sao khi nãy không gọi em dậy…- Nó xót xa cho Gia Kỳ,tay ôm chặc eo cậu…
-…Anh thấy em ngủ ngon quá thôi…chỉ cần ngồi thế này ngắm em thôi