Cả ngày hôm đó Gia Bảo ở suốt trong phòng chăm sóc cho Vũ Bội,nó thì cũng tức giận ở trong phòng không thèm ra ngoài,mặc dù nhiều lúc Gia Kỳ điện thoại qua tìm nó,nhưng noá bảo không khoẻ không muốn đi đâu…Đến tối mọi người cùng ngồi vào bàn ăn,nó mới loay hoay xuống,hôm nay mọi người tổ chức bữa cơm lớn và có cả bánh kem,vì hôm nay là sinh nhật của Gia Bảo,mọi người muốn tổ chức lớn cho anh,nhưng anh bảo…anh không thích tiệc tùng,chỉ muốn mọi người cùng cắt bánh kem trò chuyện…Lúc này Vũ Bội cũng đã ngồi cạnh anh…
- Này cậu xuống rồi à,thật là “tiểu thư chậm chạp” mà,Gia Bảo đã cắt bánh kem rồi…
- Thế sao? – Nó nhếch mép cười,thì ra bữa tiệc đã tàn,đối với Gia Bảo,thì ra nó chả là gì…
- Này ngồi lại đây,mọi người đang tổ chức trò chơi đấy…
- Trò gì thế?
- “ thử thách hay nói thật “
- Chán phèo…
- Gìơ cậu có chơi không?
- Chơi thì chơi…- Nó ngồi xuống cạnh Gia Kỳ,đối diện là Vũ Bội và Gia Bảo…và bắt đầu cuộc chơi…nó quay trước…cái chai bia cứ xoay xoay thế nào không biết lại chỉ về phía …Gia Bảo…nó nhếch mép cười…xem anh ứng phó với em thế nào…
-…Gia Bảo,em muốn hỏi anh 1 điều…anh sẽ nói thật chứ…
- Hỏi đi…
- Trong lòng anh,người con gái nào…người người con gái anh yêu….? – Nó khinh khỉnh hỏi,mắt nhìn thẳng vào mắt Gia Bảo,nó nhìn thấy 1 sự sợ hải trong đó…thật thú vị…
- Tức nhiên là vợ mình rồi…- Văn Minh thấy Gia Bảo đang lúng túng,liền giúp cậu giải vây…
- Không phải tớ…tớ chắc chắn…- Nó nhìn Vũ Bội rồi nhấn mạnh từng chử
- Anh không nói được sao? Là ai mà phải giấu…?- vẻ mặt anh chuyển từ lúng túng…sang đỏ gay vì tức giận…cuối cùng là lạnh băng…
-…Tôi thua…tôi uống…- Thế là Gia Bảo đành uống cạn lon bia…còn nó nhìn anh nhếch mép cười…
- Là anh…- nó đang hý hửng vì dồn được Gia Bảo vào đường cùng thì cũng ngạc nhiên không kém vì…người quay lần này là Vũ Bội…còn người bị chỉ trúng là…Gia Kỳ…
-…Anh 3…em luôn thắc mắc 1 đều…- Vũ Bội bây giờ rất tức giận thay cho anh 2 cô,cô không muốn nhìn nó đắc ý mãi…cô muốn trả đũa…
-..Tự nhiên…- Gia Kỳ lạnh nhạt đáp,cậu không muốn tham gia vào những trò chơi vớ vẩn này….
-…Anh có bao giờ làm gì có lổi với người thân mình không…- Vũ Bội lướt qua mặt 2 đứa nó…ánh mắt như soi thẳng vào tim 2 đứa nó…
-…Không có…- Trái với suy nghỉ của nó,Gia Kỳ không chút lúng túng,lạnh nhạt trả lời không nhìn vào Vũ Bội 1 chút…
- Anh chắc chứ…- Vũ Bội có vẻ không hài lòng với câu trả lời này…
- chắc…- Gia Kỳ cho tay xuống gầm bàn nắm chặc bàn tay ướt đẩm mồ hôi của nó khẻ cười…
-…Anh hãy nhớ lấy câu nói đó…- Vũ Bội vô cùng khó chịu với ánh mắt ngọt ngào mà nó và Gia Kỳ nhìn nhau,họ nghỉ họ là ai…tại sao dẩm đạp lên lòng tin của anh trai cô và có thể tự nhiên gửi gắm tình cảm như thế…
Không khí đột nhiên chùng xuống,Văn Minh và Ngọc Lâm nhanh chóng ra tay để giúp mọi người thoải mái hơn…Cuộc vui cứ thế mà tiếp diễn,ai cũng say bí tỉ…lăng ra ngủ…chắc chắn có con sâu ngủ Gia Kỳ trong đó rồi…Vũ Bội than mệt…Gia Bảo đưa cô bé lên phòng nghỉ…1 mình nó chán muốn chết…Gia Bảo lại ra sopha ngủ…anh sao lại thế,bình thường giận nó cũng đâu đến nỗi giận dai như vậy…Thật là con nhỏ đó…quan trọng như thế sao?
Nó nhận được 1 tin nhắn từ trong điện thoại…
Nó nhếch mép cười,anh mắt như chứa cả 1 đại dương sâu thẳm…
-…Từ ngày mai…bi kịch sẽ liên tục sảy ra…Quỷ vương…chị thích chứ…
Đâu đó trong đêm tối vang lên tiếng cười đáng sợ,1 tiếng cười mang đầy tàn ác,1 âm thanh vọng đến từ địa ngục…cảnh báo cho cảnh tượng sắp sảy ra…máu…nước mắt…sợ hải…căm phẩn…
Sáng hôm sau,sau khi nó thức dậy…mọi người vẩn còn say sưa ngủ,có lẻ do hôm qua say quá…hôm nay nó chọn 1 chiếc váy hoa khá tối màu,mỏng và ngắn ngang giữa đùi,dạng hai dây rất xinh xắn…nhưng nhìn căn nhà không có ai…làm nó cụt hứng…hình như con nhỏ Vũ Bội làm gì đó loay hoay trong bếp…trông cũng đảm đang ra phết…Tại nó không thèm học thôi…chứ nó mà chịu học thì…thành ra…no la cô gái “xấu xa hoàn hảo”à…
- Em làm gì đó thế…- Nó đặt 1 chân lên bàn nhỏ cạnh sopha,sơn móng chân…
-…Em đáng nấu bữa sáng cho anh 2 ạ…anh 2 có vẻ uống khá nhiều…mỗi lần như thế anh ấy chỉ muốn ăn canh giá đỗ do em nấu thôi…
- Vậy sao…? – Nó tức mún xé xác con nhỏ này,sao mọi thứ nó ghét nhất lại tập trung lên người cô ta chứ…còn định khoe khoang với nó nữa hả…
-…Chị có muốn ăn không…- Vũ Bội hỏi chỉ lấy lệ…cô cũng chúa ghét nó,cô chỉ muốn tìm cách tống khứ nó càng mau càng tốt khỏi anh 2 cô…
-…Không cần…- Nó nhẹ nhàng trả lời,khẻ nhìn lên con người đang quay lưng lại với mình…rồi nhìn vào 1 góc tối của căn nhà…1 bóng hình màu bạc khẻ gật đầu với nó…ánh mắt người đó hết sức lạnh nhạt…môi khẻ nhếch lên…nó cũng cười khì 1 tiếng…miệng lẩm bẩm…
-…Muốn tống khứ tôi à…tôi cho cô cơ hội…
- Chị