CHAP 39: EM MUỐN ANH NHỚ EM CẢ ĐỜI…
- Alo,tôi muốn nhờ ông 1 chuyện…
-
- @#$%^^&7&…..
-
Nó đứng đó nhếch mép cười thì từ xa có 1 chiếc xe màu đen chạy sát lại gần nó,3,4 người đàn ông mặc đồ đen chay lại dùng khăn bịt miệng nó,lôi lên xe…nó vùng ra cố gắng thoát nhưng do cái khăn có tẩm thuốc mê,nó nhanh chóng mất đi ý thức,bọn chóng dễ dàng đưa nó lên xe đi mất…
Cùng lúc đó Gia Bảo và Vũ Bội chạy đến trường,trong lòng Gia Bảo cứ bức rức không yên,không biết để 1 mình nó ở đó có sao không,nó ngã có nghiêm trọng không,trơì mưa thế này nó có bị cảm không,lúc nãy nhìn thấy nó ôm bũng,không lẽ bị ngã trúng vào bụng,anh không biết nó có bị thương nặng không,nó nói có chuyện quan trọng muốn nói,không biết có gì nghiêm trọng không…anh cứ thế lo lắng suốt tiết học đấu tiên…còn hôm nay không thấy Gia Kỳ đi học,anh linh cãm nhất định có chuyện gì sảy ra…đang học thì Gia Kỳ từ đâu xuất hiện,ánh mắt cậu như có lữa lao vào lớp túm lấy cổ áo Gia Bảo lôi lên giữa lớp,đấm 1 cú lên mặt anh làm anh ngã ra sàn…cả lớp ngạc nhiên súm lại xem
- Anh ra đây cho tôi…anh nói cho tôi biết…Thuần Thuần cô ấy đâu rồi…anh đem cô ấy giấu đi đâu rồi…- Gia Kỳ tìm nó suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng không thấy nó đâu,điện thoại thì không liên lạc được,1 dấu vết cũng không có,nó như biến mất không 1 dấu tích vậy…cậu như phát điên…lo sợ đến phát khóc…
- Sao ấy thế nào thì liên quan gì đến tôi…- Gia Bảo trong lòng vô cùng lo lắng nhưng vẫn tỏ ra lạnh nhạt,nhếch mép nói…
- Anh nói không liên quan sao…anh làm cô ấy khổ sở như thế mà còn nói không liên quan sao…đồ khốn…- Gia Kỳ như phát điên,cả lớp khá bất ngờ vì thái độ của cậu,họ chỉ biết 1 Hoàng Gia Kỳ lạnh lùng,tự kỷ,suốt ngày im lặng,không quan tâm đến ai,không để ý đến chuyện gì…như 1 cai xác…mà cũng có lúc phát điên như vậy…
- Nếu liên quan đến tao thì sao…liên quan gì đến mày…- Gia Bảo đểu cán nói…
- Đồ khốn…liên quan gì đến tôi sao…anh cướp đi Thuần Thuần của tôi rồi còn giám nói thế…anh đem giấu Thuần Thuần của tôi đi đâu rồi…anh làm gì cô ấy rồi…anh trả cô ấy lại cho tôi…- Gia Kỳ nhấn Gia Bảo vảo tấm bảng,gào thét…còn cả lớp thì ngạc nhiên há hốc mồm vì những gì họ vừa được nghe…
- Thuần Thuần của mày à?…cô ấy là của tao…của tao mày biết không…- Bây giờ đến Gia Bảo cũng phát điên,anh đãy Gia Kỳ ra,đấm cú vào mặt câu…- Tao mới nên hỏi mày…mày làm gì với vợ tao…tao đem cô ấy về cho tao…tránh xa vợ tao đi…biến khỏi mắt cô ấy đi…
- Biến đi à…tránh xa à…anh có quyền gì nói tôi…tôi thì muốn anh buông tha cho cô ấy…để cô ấy trở về với cuộc sống ngày xưa củ bọn tôi…những ngày tháng hạnh phúc chỉ biết đến nhau của 2 đứa…anh trả cô ấy lại cho tôi…tôi muốn đưa cô ấy đi…- Bây giờ khắp cả lớp vang lên những lời xì xầm bàn tán,họ không hiểu rõ quan hệ giữa nó và Gia Kỳ là thế nào…2 anh em họ đang tranh giành nó sao…cả cô giáo cũng sợ hãi núp 1 góc để xem tình hình…
- Mang cô ấy đi…tao cấm mày…mày không được mang cô ấy đi đâu cả…cô ấy là tất cả của tao…tao không ày cướp cô ấy của tao…tao không cho cô ấy rời xa tao…cô ấy là của tao…- Gia Bảo nghe Gia Kỳ nói muốn đưa nó đi,anh vô cùng tức giận,nỗi sợ hãi mà anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đến,anh không bao giờ,kể cả đánh đổi mạng sống cũng không cho ai mang nó đi…
- Anh bảo cô ấy là tất cả của anh…vậy anh đã làm gì với tất cả của mình…anh xem bây giờ cô ấy thành thế nào rồi…1 cô gái mạnh mẽ,cả lúc bước đi cũng chưa từng cuối xuống dù chỉ 1 lần,bây gì thì thế nào…cô ấy trở thành 1 cô gái đáng thương,yếu ớt như thể có thể tan biến ngay trước mắt tôi bất kể lúc nào…tôi yêu cô ấy…yêu hơn mọi thứ trên đời…anh không thể hiểu được cảm giác đau đớn của tôi khi nhìn vào cơ thể yếu ớt,đôi mắt đỏ hoe và thân thể đầy dấu bầm do những đêm cuồng dã của anh gây ra…tôi lo sợ đến mức nào không khi nhìn vào thân ảnh có thể gục ngã bất cứ lúc nào ấy,nhìn thấy sự đi xuống từng ngày của sức sống trong người cô ấy,nỗi lo sợ cô ấy có 1 ngày sẽ rời xa tôi…biến mất khỏi cuộc sống này…
- Tại sao mảy biết tao không lo sợ,từng giây từng phút không 1 giây nào tao thôi nhìn vào cô ấy…tao lo sợ đến mức không dám ngừng nhìn cô ấy để thở…dù giữa hàng trăm ngàn người tao không ngừng tìm kiếm cô ấy…dù ở đâu tao cũng dõi theo cô ấy…tao sợ chỉ cần tao không nhìn thấy,cô ấy sẽ rởi khỏi tao bất cứ lúc nào…
- Cô ấy không cần sự dõi theo…cô ấy cần tự do…anh đem cô ấy đi dâu rồi…trả cô ấy cho tôi…tôi van anh…
- Tôi không giấu cô ấy…tôi mới phải hỏi cậu…cô ấy sao rồi…cô ấy đâu rồi…cậu trả cho tôi…
- Tôi không biết…
- Tao cũng không biết,lúc sáng tao đi với Vũ Bội…Vũ Bội…Vũ bội đâu rồi…
- Không biết…lúc nãy nghe nói cậu ấy chạy gọi giám thị…lúc các cậu đánh nhau…nhưng đến giờ vẫn không quay lại…
- Chết tiệc…
Gia Bảo và Gia Kỳ đang chia nhau ra tìm,thì điện thoại Gia Bảo reo lên,10 số điện thoại lạ…
- Alo
-
- Có chuyện gì…
-
- Vũ Bội…em sao thế…đừng sợ…em đang ở đâu…
-
- Bọn mày là ai…thả Vũ Bội ra…muốn gì tao cũng đưa cho bọn bây…
-
- Việc gì tao phải nghe bọn mày…mày thả em ấy ra…nếu không tao báo cảnh sát…
-
- Mày nói gì…
-
- Thuần…em làm sao thế…bọn họ làm gì em…tự tử…em bình tĩnh…không được nghĩ chuyện dại dột…anh đến ngay…anh đến cứu em ngay…em bình tĩnh…
-
- Mày là ai…tao cấm bọn bây đụng đến 1 cọng tóc của cô ấy…tụi bây muốn tao làm gì cũng được…mạng tao tuỳ bây quyết định…tao sẽ đến…nhưng tụi bây không làm hại họ…
-
Tút…tút…
- Anh 2,chuyện gì vậy?
- Vũ bội và Thuần Thuần bị bọn người lạ giam giữ rồi,chúng ta phải đến đó thôi…
- O đâu…Tiểu Thuần sao rồi….?- Ngọc Lâm và Văn Minh từ đâu xuất hiện,nghe nó bị bắt,Ngọc Lâm lo lắng vô cùng…
- Được thôi,4 người chúng ta đi…chúng bảo đang ở bến cảng…
Thế là