Sau khi tỉnh lại một lần nữa. Hứa Ninh Thanh đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy cô nàng đang nằm gục xuống bàn, cắn nắp bút nhìn chằm chằm bài tập bằng ánh mắt vô hồn, trên bàn có một cốc cà phê và một phần cơm nắm.
Hắn đi qua, ngón trỏ thon dài đưa tới, gạt bút ra khỏi miệng cô.
Thường Lê lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, trừng mắt: "Úi".
Âm thanh non nớt dịu dàng, lộ ra giọng mũi cùng chút biếng nhác, Hứa Ninh Thanh không được báo trước nheo mắt lại, yết hầu khẽ động.
Ngón tay cản cây bút lại: "Không được cắn".
"Ồ" Thường Lê ngoan ngoãn nhả cái bút đang cắn trong miệng ra, sau một lát đưa cơm nắm và cà phê trên bàn cho hắn: "Bữa sáng của chú, tùy tiện mua, không biết chú có thích hay không".
Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn rồi kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Tiệc rượu hôm qua bởi vì đi tìm cô nhóc này nên chạy về sớm, ban đầu còn dự định thừa dịp nói một chút chuyện hợp tác nhưng không được, Hứa Ninh Thanh một bên uống cà phê, một bên gửi tin nhắn cho tổng phụ trách hạng mục của công ty đối phương.
Người đàn ông lúc làm việc nghiêm túc hơn rất nhiều, theo đó ý tứ trêu ghẹo cợt nhả trong đôi mắt đào cũng thu liễm lại, mi tâm nhíu chặt, ngón tay gõ trên màn hình, sườn mặt toát lên vẻ kiên nghị.
Chỉ bất quá lúc này Thường Lê không có tâm tư thưởng thức.
Cô còn đang đắm chìm trong khả năng mình phải bán nghệ mà sống trong sợ hãi.
Thường Lê vào Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm gửi tin nhắn cầu cứu bạn bè, Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc lập tức dừng câu chuyện lại, liên thủ bày mưu tính kế cho Thường Lê.
Phàn Hủy: Cậu có thể vẽ tranh a! Nhờ giáo sư dạy vẽ của cậu hỏi thăm một chút, tuyệt đối cháy hàng nha!
Mạnh Thanh Cúc: Nếu bán tranh không biết con tiện nhân Lê Hoan kia còn ra làm cái chuyện quái gở gì đâu.
Phàn Hủy: Quan tâm cô ta làm gì?
Phàn Hủy: Cô ta không là cái thá gì hết! Tất cả đều là bại tướng dưới váy Lê Lê! !
". . ."
Thật ra cô không muốn tranh mình vẽ ra lại đi bán vì lý do này, danh tiếng của cô trong giới hội hoạ chắc chắn bán được tranh.
Thường Lê đưa tay nâng má, chậm rãi đáp: Có biện pháp khác không a.
Phàn Hủy: Như vậy đi, cậu không phải từng học dương cầm sao, bác mình vừa mở một nhà hàng Tây hình như đang thiếu người chơi dương cầm, hay là để mình hỏi bác ấy nhé?
Thường Lê do dự một chút, khi còn bé cô đã học dương cầm vài năm, là Bạch Ý muốn cô học, đại khái là cảm thấy chơi dương cầm rất thượng lưu thục nữ gì đó.
Tế bào nghệ thuật của cô cũng không tệ, không nói tới thích, nhưng dương cầm cũng tính là biết đánh.
Thường Lê: Yêu cầu có cao không a, mình rất lâu rồi chưa chơi, không biết có còn đánh được không nữa.
Hiệu suất làm việc của Phàn Huỷ rất nhanh.
Phàn Hủy: Mình đã nói với bác rồi, khi nào cậu rảnh thì qua đó một chuyến để bác ấy kiểm tra, nếu có thể liền trực tiếp nhận.
Phàn Hủy: Ha ha ha mình nói với bác là bạn thân của mình muốn làm, bác ấy liền nói để cậu tuỳ chọn thời gian, không ảnh hưởng học tập, nói với ông ấy trước một tiếng là được.
Thường Lê đáp ứng.
Hứa Ninh Thanh cùng đối tác xác định rõ thời gian gặp mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy cô nhóc đang ngồi ôm điện thoại cười ngây ngô.
Hắn cúi người nhìn qua, cô nàng liền phản ứng kịch liệt lạch cạch úp điện thoại lên mặt bàn.
Thường Lê do dự, không muốn để Hứa Ninh Thanh biết việc mẹ cô khoá thẻ ngân hàng.
Hứa Ninh Thanh nhướn mày, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tên nhóm chat ------ Các phú bà đam