Con phố bên cạnh vừa khai trương một quán bar, nghe nói là của một người mẫu nổi tiếng mấy chục vạn fan mở, trên Weibo đã sớm làm mưa làm gió, hôm nay là ngày thứ hai, rất nhiều người biết đến, đông nghịt hết chỗ.
Hứa Ninh Thanh vừa xuống xe nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày, hắn thực sự không thích bon chen đông đúc như vậy.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng gầm động cơ xe thể thao, một âm thanh ai oán vang lên: "Ôi Hứa ca, anh cuối cùng xuất hiện, nghỉ lễ Quốc Khánh đi đâu mà mất dạng vậy?".
Phòng Tề trực tiếp xoay người bước ra khỏi xe, chiếc áo sơ mi xuề xoà, mở ba khuy trên, lộ ra khung xương gầy gò.
Hứa Ninh Thanh lên tiếng: "Có chút chuyện".
"Đi đi đi, vào thôi, Phạm Mạnh Minh bọn họ đều đã ở bên trong.
Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Ai chọn chỗ này vậy, chen chúc bát nháo.
"Chỗ này rất được đấy, hôm qua khai trương ngày đầu tiên, các em gái không thể chê vào đâu được" Phòng Tề hướng hắn ánh mắt mập mờ: "Nhất là chủ quán, anh chắc chắn sẽ thích nha".
Hứa Ninh Thanh không quan tâm cười cười, cũng không đáp lại.
Một đám người thấy hắn liền la hét phải phạt rượu, Hứa Ninh Thanh hừ cười một tiếng, nâng chén rượu trên bàn trà màu hổ phách ngửa đầu uống cạn.
"Hứa thiếu gia tửu lượng tốt a!
Hứa Ninh Thanh đi qua đám người, ngồi một bên.
Một đám cô cậu nhà giàu không có việc gì làm ngồi ăn nhậu tán gẫu, ngẫu nhiên nói về biến động giới kinh doanh, nhưng phần đa là kể về cuộc sống phóng túng cùng những trò tiêu khiển quái đản.
Mà đàn bà là trung tâm câu chuyện.
Hứa Ninh Thanh đối cái đề tài này từ đầu đến cuối không hứng thú, cũng không tham dự, chỉ ngồi một bên hờ hững nghe.
Hắn đối với phụ nữ không nhiệt tình như các vị thiếu gia ở đây, có thế nói là là lạnh lùng.
Hắn tính tình lười nhác, lại tự do không quen bị ràng buộc, vừa nghĩ tới mỗi ngày có người chăm sóc bên cạnh mình liền thấy đau đầu, từ nhỏ được ba mẹ nuông chiều, cũng lười đi nói đi quản người khác.
Hứa Ninh Thanh thật sự không hiểu, đám người thay người yêu như thay áo, lại thỉnh thoảng mua này tặng nọ, niềm vui ở đâu vậy?
"Không biết hôm nay Châu Ỷ Khâm có đến không" Phạm Mạnh Minh ở một bên nói.
Trong quán bar âm nhạc ồn ào, Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: "Hả?"
"Châu Ỷ Khâm a"
"Ai vậy?"
". . ." Phạm Mạnh Minh nhìn hắn, không dám tin: "Cậu thật sự không nhớ a? Châu! Ỷ! Khâm! a." Hắn nói từng chữ một.
Hứa Ninh Thanh nghĩ nghĩ một chút, móc được một khoảng kí ức mơ hồ, lông mày khẽ nhếch: "Quán bar này cô ấy mở?"
"Đúng a, tôi còn nghĩ cậu biết, trước khi mở cửa đã tuyên truyền rồi. . ."
Phạm Mạnh Minh còn chưa dứt lời, ánh sáng laze chiếu trên mặt bị chặn lại, Hứa Ninh Thanh bất giác giương mắt nhìn qua.
Liền thấy một người phụ nữ cao gầy mảnh mai, bộ váy bó sát màu đỏ, làn da trắng nõn đến chướng mắt, hai chiếc khuyên tai thật dài ẩn trong mái tóc đen, ngũ quan tinh xảo lại kiều diễm, vừa nhìn đã biết có sửa chữa.
Châu Ỷ Khâm ngón tay trắng nõn cầm ly rượu đế cao, cười nhẹ nhàng giẫm lên giày cao gót vững bước hướng bọn họ đi tới.
Đám người nhao nhao thức thời tránh qua một bên, nhìn Châu Ỷ Khâm đứng trước mặt Hứa Ninh Thanh ý muốn cụng ly rượu.
Cô cười khẽ: "Hứa tổng thật bận rộn a, khai trương cũng không thấy anh đến".
Người đàn ông uể oải dựa trên ghế sô pha, cái cằm nhấc lên, đôi mắt mờ nhạt trong ánh sáng chói lọi, hắn ngửa đầu nhìn cô ta một hồi, cũng không có ý cụng ly rượu này.
Hứa Ninh Thanh không phải người khiến đối phương có cảm giác áp bách, ngược lại luôn có thể để người ta cảm thấy thân mật nhưng lại như gần như xa, nhưng bây giờ hắn cứ như vậy ngồi trước mặt Châu Ỷ Khâm, cũng không bị suy yếu bởi ánh hào quang của cô ta.
Một lát sau, Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, đưa tay: "Làm ăn phát đạt".
Hai người bắt tay nhau, rất nhanh liền buông ra.
Phụ nữ theo đuổi Hứa Ninh Thanh không ít, Châu Ỷ Khâm là một trong số đó, nhưng không chỉ là một cái trong số đó, cô trong mắt của mọi người là người phụ nữ duy nhất có danh phận bên