Trong văn phòng.
"Thẩm Tề, em nói trước vừa rồi xảy ra chuyện gì?" chủ nhiệm lớp nói.
Hắn liếc mắt về phía ba mẹ đằng sau, nói: "Là Thường Lê khi dễ Lê Hoan trước, đem sách bẩn ném lên người cậu ấy, em tức giận mới cản lại! Ai biết cậu ta còn trực tiếp ấn đầu em đập xuống bàn, khoé miệng va vào góc bàn".
Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, ngữ khí bình tĩnh: "Thường Lê, tới em".
Cô gái nhỏ rất quả quyết, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Là em đánh".
Hứa Ninh Thanh không hiểu liền kéo lên khóe môi cười nhẹ.
Chủ nhiệm lớp cau mày, nhìn chằm chằm hai người một hồi, thở dài, đem USB cắm vào, nói tiếp: "Phụ huynh hai bên, đây là video tôi lấy từ chỗ giám sát đến, mọi người lại xem một chút".
Hứa Ninh Thanh nhướn mày, vừa bước một bước tới bàn làm việc thì tay áo bị một lực níu lại.
Hắn nhìn xuống.
Cô gái nhỏ đôi mày thanh tú cau lại, nhìn chằm chằm về hướng máy tính, bên trong hiện ra một video.
Người đàn ông kiên nhẫn, đưa tay sờ tóc cô, lại ôm vai cô đi qua.
Cái động tác này thật sự rất thân mật, người đàn ông to lớn, bởi vì hình thể chênh lệch, lúc ôm qua vai cô đi đến máy tính, nhìn qua giống như đem người ôm vào trong ngực.
Cứ thế cho đến khi nghe thanh âm Thẩm Tề cất lên trong video Thường Lê liền cảm thấy có chút tuyệt vọng.
"Thường Lê, mày đừng nghĩ tất cả mọi người đều không biết mày đang làm cái gì, người đàn ông kia là Hứa Ninh Thanh phải không, nghe nói mày đang sống cùng hắn đấy à?".
"Có biết xấu hổ hay không vậy, hắn so với cô lớn hơn bao nhiêu tuổi? Người kia không phải là nổi tiếng phong lưu sao, cô chung sống với hắn ta có biết hắn đã có bạn gái hay chưa không?".
. . .
Thường Lê nhắm chặt mắt.
Cảm nhận hơi thở người đàn ông dán sau lưng cũng ngừng lại, hiển nhiên không ngờ tới một màn này.
Quả thực là xấu hổ muốn chết.
Giống như tra khảo trước đám đông.
Kết quả một giây sau người đàn ông liền bật cười một tiếng, hơi thở nóng rực phả vào phần gáy cô.
Tiếng cười từ trong cổ họng trầm thấp, khàn khàn, có chút chế diễu, đem khinh thường và trào phúng cùng nhau tuôn ra, cặp mắt đào khẽ nâng lên.
Hắn ngồi dậy, tay từ trên vai Thường Lê hạ xuống, nắm lây cổ tay cô, rất nhỏ.
"Thẩm tổng" âm thanh người đàn ông tràn đầy ý cười nhạo, lạnh lùng thấu xương: "Con trai phải giáo dục thật tốt, không biết trong miệng thằng bé 'nghe nói' là nghe ai nói?".
Trong lời nói có ý cảnh cáo rõ ràng, giương lên nụ cười lạnh buốt, so với lời đồn đại bên ngoài không giống nhau, ba Thẩm sắc mặt thoáng chốc tái đi.
Ông quay lại đẩy vai Thẩm Tề một cái: "Thằng hư đốn! Tao cho mày đi học là để mày ăn nói xằng bậy đấy à?!".
Mẹ Thẩm lập tức không hài lòng, trừng mắt, thanh âm sắc nhọn: "Ông đẩy nó làm gì! Không thấy trên miệng nó còn vết thương sao!? Coi như nó không đúng, nhưng người đánh trước không phải là nó nha!".
Ba Thẩm nén âm thanh trách móc: "Bà hiểu cái gì!".
Một nhà kẻ xướng người hoạ, Thường Lê nghiêng đầu, nghe đến váng óc, đưa tay nhẹ nhàng xoa vành tai.
Nhìn qua có chút không vui.
Hứa Ninh Thanh thân hình cao lớn, nhìn người từ trên cao xuống.
So với cử chỉ nhỏ nhặt của Thường Lê, hắn càng kêu ngạo hơn.
"Tôi cùng Lê Lê có quan hệ như thế nào, phiền Thẩm tổng cùng con trai của ngài giải thích một chút".
Nói đến hai chữ "giải thích", hắn rõ ràng nhấn mạnh, sau đó chuyển hướng đến mẹ Thẩm: "Chuyện này là do con của bà làm buồn nôn đứa trẻ nhà tôi trước, đánh không lại thì nó chính là phế vật, một đứa con gái cũng đánh không lại".
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Lại còn không biết xấu hổ cáo trạng trước".
Thường Lê im lặng ngừng thở.
Ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Hứa Ninh Thanh, cần cổ tinh tế yếu ớt.
Cô hiếm khi được người khác bảo vệ sau lưng như vậy, cũng không bao giờ được thiên vị.
Hơn nữa, Lê Lê.
Thường Lê hoảng hốt nghĩ, hắn vừa rồi gọi cô là Lê Lê.
Tim cô đột nhiên nhảy một cái.
Hứa Ninh Thanh nói xong, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm lớp, lại trở về bộ dạng nhã nhặn nhẹ tựa gió mây.
"Thầy à, chuyện này Lê Lê đánh người quả thật không đúng, nhưng nguyên nhân mấu chốt thì thầy vẫn nên điều tra rõ