Rất nhanh xe liền chạy đến trước cổng phòng khám tư nhân.
Sau khi Thường Lê trả tiền rồi nói cảm ơn với tài xế, liền đỡ Hứa Ninh Thanh đi vào.
"Em cái này giống như đỡ một lão già vậy" Hứa Ninh Thanh nhịn cười, thanh âm thả lỏng: "Người khác không biết còn tưởng là tôi bị gãy chân".
Hắn lại trở về dáng vẻ đối với cô trước đó, hờ hững lại lười biếng, hoàn toàn đem cô là đứa trẻ mà trêu đùa.
Khoảng cách mấy giờ trước bị đánh vỡ.
Thường Lê cảm giác được, bọ họ lại trở về lúc bắt đầu.
Vốn là cô không hi vọng, bây giờ lại ngược lại thở ra một hơi, Hứa Ninh Thanh mặt lạnh nói chuyện với cô quả thực rất khó chịu.
Chí ít, chí ít, cô hiện tại vẫn còn có thể phiền phức hắn.
Những cái khác đi đến đâu tính đến đó.
Đợi đến khi những điều Hứa Ninh Thanh nói không không còn là lý do, đợi đến khi cô tốt nghiệp, lớn lên, không còn là "cái gì cũng không hiểu" trong miệng bọn họ.
"Cậu làm sao muộn như vậy còn tới" bác sĩ ngáp một cái từ trên cầu thang đi xuống, trên thân còn mặc đồ ngủ.
Hứa Ninh Thanh đưa tay, hời hợt nói: "Bị cắn".
Vị bác sĩ này hiển nhiên kiến thức rộng rãi, bình tĩnh "Ồ" một tiếng, sau đó mới mở mắt nhìn Thường Lê đứng bên cạnh Hứa Ninh Thanh: "Ừm?".
Thường Lê chớp mắt mấy cái, lễ phép cười với hắn.
Bác sĩ đi qua, xoay người, tiến đến trước mặt Thường Lê: "Cô cắn?".
Thường Lê: ". . ."
Hứa Ninh Thanh: ". . ."
Hứa Ninh Thanh không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, giật ra khỏi người Thường Lê: "Mèo cắn".
"À" bác sĩ gật gật đầu, quay đầu đi vào một bên phòng khám: "Có chảy máu không?".
"Có một chút".
"Bị mèo hoang cắn?".
"Không phải không phải." Thường Lê từ sau lưng Hứa Ninh Thanh thò đầu ra: "Là mèo tôi nuôi, đoạn thời gian trước vừa tiêm vaxin rồi".
Bác sĩ nhướng nhướng mày, lại nâng giọng A một tiếng to hơn, lộ ra ý tứ không bình thường.
Thường Lê sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, cái giờ này Hứa Ninh Thanh còn bị mèo của cô cắn, dường như khiến người ta suy nghĩ ra rất nhiều thứ, cô liếc nhìn Hứa Ninh Thanh.
Người đàn ông không kiên nhẫn nhìn hắn: "Cũng không sai biệt lắm".
Bác sĩ cười một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa: "Rửa qua nước chưa?".
"Đã rửa" Thường Lê lâp tức trả lời: "Khoảng ba phút".
"Lại rửa thêm lần nữa, tôi đi lấy thuốc tiêm".
Một bên phòng khám có vòi nước, Thường Lê lôi tay Hứa Ninh Thanh xả dưới nước, xích lại gần nhìn xuống, giờ chỉ còn lại hai vết răng nông, không còn khủng bố như lúc ban đầu.
"Thật xin lỗi" Thường Lê nhỏ giọng nói.
Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: "Chuyện gì?".
"Bánh Bánh cắn anh, em thay nó xin lỗi" Thường Lê cúi đầu: "Nó bình thường rất ngoan, ừm ------ cũng