Hứa Ninh Thanh nhướn mày, không nói chuyện.
Thường Lê lấy từ trong túi ra hai tờ giấy nhăn nhúm, trên đề viết "Báo cáo thực hành xã hôi mùa hè", giọng nói cô nàng có chút buồn rầu: "Kì nghỉ hè này cháu chưa kịp làm bài tập, sau đó tìm thấy một bản thực hành báo cáo xã hội trên internet. . . Bài tập rất nhiều, lúc cháu chép không có nhìn kỹ, cho nên. . ."
Cô không nói tiếp, chỉ ra vẻ cảm khái: "Nhưng mà thầy ấy, sao có thể nói là đạo văn đươc, thật là khó nghe".
Hứa Ninh Thanh bị chọc cười.
Hắn kéo ghế ngồi đối diện nàng, điệu cười từ tính, rướn người qua, hai ngón tay thon dài kéo bản báo cáo thực tiễn về phía mình.
Ngay sau đó Thường Lê muốn cướp về, nhưng không kịp, cái miệng nhỏ hét ầm lên: "Ai cho chú nhìn a!".
Hứa Ninh Thanh ngửa ra sau, ánh mắt đảo qua, chữ của cô nàng ngược lại rất đẹp, chọn đề tài thực hành là hướng nghiên cứu nông thôn.
Câu hỏi được tô đậm bằng bút đỏ, Hứa Ninh Thanh có thể dễ dàng tìm ra, sau đó liền bật cười đến vui vẻ.
Cô gái nhỏ không biết tìm được bản báo cáo thực hành ở đâu.
Bên trong có một câu " Mỗi sáng sớm, tôi và người đàn ông của tôi đều đi đến dòng suối nhỏ giặt quần áo".
Tôi và người đàn ông của tôi.
Cách nói này ngược lại có cảm giác rất mộc mạc, rất thôn quê nha.
Hứa Ninh Thanh thực sự buồn cười, nghiêng người dựa vào ghế, cười đến bả vai rung lên, đôi mắt đào cười lên liền giống con Pikachu mười vạn Volt.
Thường Lê nhìn hắn cười khẽ rung động, con nai nhỏ lại bị đụng hai phát, rất nhanh liền cảm thấy xấu hổ, bên tai phiếm hồng.
Hứa Ninh Thanh dường như không để ý cô đỏ mặt, cứ thế cười không ngừng được, cười xong lại chồm người lên trêu chọc: "Người đàn ông của cháu là ai vậy, tối nay có về nhà không?".
Thường Lê phản ứng đầu tiên là sững sờ.
Sau đó nháy mắt liền bị cảm giác xấu hổ kịch liệt bao phủ.
Hắn! ! Đêm hôm đó quả nhiên nghe được! ! ! !
A a a a a! ! Người này tại sao lại như vậy a! ! Không thể giả vờ là không nghe thấy sao! ! !
Người đã lớn từng ấy rồi! Trêu đùa cô làm gì chứ! ! !
Thường Lê bây giờ đã đỏ lan tới cổ, ngón tay tinh tế sờ qua lỗ tai nóng hổi rồi lại vuốt xuống mặt, giọng nói lầm bầm oán trách: "Chú không đi thì thôi a!".
Ngay sau đó không nói lời nào đứng dậy, chạy về phòng ngủ, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Hứa Ninh Thanh ngồi lười biếng, đọc qua một lượt từ đầu tới cuối, lại bắt đầu cười, gian nan nín cười đem báo cáo thực hành đặt trên bàn, cầm hộp sữa bò cô đang uống dở đặt lên trên.
-
Thường Lê thật buồn rầu.
Không có cách nào gọi "phụ huynh" đến, cuối cùng chuông kết thúc giờ tự học vang lên một tiếng, cô liền soạn sửa sách vở mau chóng chuồn đi.
Vừa luồn được ra ngoài phòng học, kết quả liền nghe thấy thanh âm của Lưu Lương từ sau lưng vọng lại: "Thường Lê! Em đang làm gì đó!!".
". . ."
Cô nàng rất không tình nguyện dừng bước, cúi đầu ủ rũ đi qua phía lão Lương.
Chuông tan học vừa reo, học sinh trong lớp tấp nập chạy ra, trên hành lang chen chúc người đi qua đi lại, Thường Lê dáng dấp xinh đẹp, lớp mười vừa vào trường học liền được phong làm hoa khôi, cũng coi như là người ai cũng biết đến, tất cả nhao nhao nhìn qua bên này.
Đầu cô cúi xuống càng thấp.
Thực sự rất mất mặt, cực kì mất mặt a.
Lưu Lương hỏi: "Phụ huynh hôm nay có đến không?".
". . ."
"Thầy nói em biết, việc học hành của em bây giờ cục kì không tốt, thầy đã sớm muốn cùng phụ huynh của em nói chuyện về vấn đề này, không chú ý học hành, bài tập thì làm qua quýt sơ sài".
". . ."
"Hôm nay giáo viên lịch sử của em đến tìm thầy, câu hỏi lịch sử mười hai điểm hỏi cảm nhận của em, em trả lời chẳng ra làm sao cả?" Lưu Lương hừ một tiếng lại nói tiếp: "Thầy nhìn em cũng rất có tài đấy, đặt ở thời cổ đại có thể được làm tể tướng đấy, hàng trăm năm chế độ của người ta em cho một câu chẳng ra sao cả, em cũng thật là giỏi".
". . ."
Giáo huấn dồn dập không chịu nổi, Thường Lê ngẩng đầu lên, xin khoan dung: "Thầy Lưu. . ."
Lưu Lương còn lâu mới bị cái bộ dạng đáng thương này của cô mê hoặc: "Em làm gì cũng vô dụng, phụ huynh em không đến thầy sẽ trực tiếp đến nhà em nói chuyện".
". . ." cô giọng nói lí nhí "Hiện tại ba mẹ em đều ở Thượng Hải, thầy còn muốn đi máy bay, quá vất vả rồi".
Lưu Lương: