Lâm Uyển ngẩn người nhìn trần giường màu hồng. Nàng nhớ rõ khi ấy nàng đang ngủ trong căn phòng nhỏ của mình, rồi nàng lại mơ thấy Lý Duy Nguyên, sau đó nàng nghe thấy một trận kinh Phật, nàng không còn biết gì nữa. Chờ sau khi tỉnh lại nàng phát hiện bản thân mình đang ngồi dưới gốc cây tùng.
Bởi vì trong lòng buồn bực khi bị phá giấc ngủ, nàng chỉ cho rằng mình vẫn còn nằm trên giường, nhưng vì sao vừa tỉnh lại nàng lại ở đây?
Sau đó đưa mắt nàng đi quan sát khắp nơi, nàng nhìn thấy trước mắt mình một ngôi chùa. Lại nhìn kỹ thêm chút nữa, nàng cảm thấy ngôi chùa này trong rất quen mắt.
Đây chính là trước cửa chùa Thừa Ân kia mà. Đã có chuyện gì xảy ra? Nàng vẫn đang nằm mơ sao, hay nói đúng hơn những chuyện này căn bản không phải là một giấc mơ, nàng thật sự đã xuyên vào truyện, còn sống ở đó bảy năm, cuối cùng nàng chết đi nhưng vì sao bây giờ nàng lại xuất hiện ở đây?
Nàng cúi đầu nhìn cơ thể mình, rõ ràng khi ấy nàng vẫn mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ, thậm chí trên tay nàng vẫn còn đeo một chiếc vòng bạc đây chính là vật bất ly thân của nàng. Rốt cuộc chuyện này là gì? Nàng lại xuyên vào truyện sao?
Lâm Uyển mờ mịt nhìn vòng tay trên cổ tay trái, đến nửa ngày nàng còn chưa hồi phục tinh thần.
Sau đó nàng lại ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nàng nhìn thấy có một người đang đi về hướng cửa chùa. Nàng cũng không biết đó là ai, cho nên nàng liền trốn vào gốc cây âm thầm quan sát người nọ.
Nàng vừa nhìn thấy tướng mạo của người nọ liền chấn động. Đây chính là Cẩn Ngôn mà!
Chỉ là y phục trên người hắn ta có vẻ quý giá hơn trước kia nhiều. Hắn ta mặc một bộ y phục tơ lụa thượng hạng màu xanh, trên đầu còn búi một búi tóc, cài trên búi tóc chính là cây trâm gỗ.
Hơn nữa khi nhìn kỹ tướng mạo của hắn ta, bỗng nhiên nàng cảm thấy hắn ta trưởng thành hơn rất nhiều...
Cho dù là như vậy, nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ không khỏi buột miệng thốt ra một tiếng, nàng kêu lên Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn liền quay lại nhìn nàng, ánh mắt toàn sự kinh ngạc. Hắn ta không biết vì sao vị tiểu thư xa lạ này có thể gọi tên mình.
Lúc ấy hắn ta muốn lên tiếng hỏi nàng. Nhưng nàng nhìn thấy phía sau hắn ta xuất hiện một bóng người. Trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng.
Mặc dù khoảng cách khá xa, nàng vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh của người đó nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt, bất quá chỉ cần liếc mắt một cái nàng cũng nhận ra được người đó chính là Lý Duy Nguyên.
Đột nhiên lúc này nàng lại nhớ đến hình ảnh khi hắn phát hiện sự thật, hắn đưa tay ra sức bóp cổ thi thể nàng, còn nghiến răng nghiến lợi nói, nếu để ta nhìn thấy nàng tuyệt đối ta sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng. Khi ấy bộ dạng cùng ngữ khí của hắn rất đáng sợ...
Nghĩ đến đây Lâm Uyển từ cảm giác vui mừng biến thành sợ hãi, sau đó đầu óc nàng trống rỗng liền xoay người bỏ chạy.
Trong lúc hoảng hốt nàng không tránh khỏi việc không nhìn rõ đường đi, trên mặt đất phủ đầy lá khô, dây leo chằn chịt, nàng sơ ý vấp phải dây leo cả người liền té ngã, đầu lại đập trúng thứ gì đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sau khi nàng tỉnh lại liền nhìn thấy hai tiểu nha hoàn khóc lóc nỉ non gọi nàng là tiểu thư...
Hiện tại hai nha hoàn khóc lóc thương tâm ngày hôm đó đang tiến vào phòng. Một người trên tay cầm một khay tròn đựng vải trắng, người còn lại cầm một bình rượu thuốc.
Lâm Uyển biết nha hoàn cầm khay tròn tên là Thanh Trúc, người còn lại tên là Tử Huyên.
Bọn họ đi đến trước mặt nàng, cúi gối hành lễ với nàng. Sau đó Thanh Trúc liền kinh hỉ nói: " Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Đêm qua Lâm Uyển đã tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại nàng nghe thấy Thanh Trúc và Tử Huyên luôn mệnh gọi nàng là tiểu thư, cho dù nàng cố gắng giải thích các nàng ta rằng đã nhận nhầm người, ta không phải là tiểu thư của các ngươi.
Nhưng hai người cứ khăng khăng nói Lâm Uyển là tiểu thư của mình. Bọn họ còn nghĩ do nàng bị đập trúng đầu cho nên đã mất trí nhớ, nhất thời không nhận ra bản thân mình là ai.
Lúc ấy trong phòng còn có một người gọi là Tống ma ma, bà ta tầm khoảng bốn mươi tuổi, trên trán còn đeo một đai buộc đính bảo thạch ở giữa, y phục cũng khá quý phái vừa nhìn đã biết chính là nhũ mẫu của gia đình quyền thế.
Sau khi bà ta nghe Lâm Uyển nói như vậy, hiển nhiên bà ta cũng có chút hoài nghi. Nhưng tiếc rằng Tử Huyên một mực khẳng định nàng ta và Thanh Trúc lúc nào cũng đi bên cạnh tiểu thư, còn tận mắt chứng kiến tiểu thư té đập đầu vào gốc cây.
Lúc ấy chính bọn họ dìu tiểu thư xuống núi, suốt đường đi không rời tiểu thư nửa bước, làm sao Lâm Uyển không phải là tiểu thư của các nàng?
Các nàng làm sao có khả năng biến ra một người có tướng mạo giống y như tiểu thư được? Hơn nữa ngay cánh tay phải của tiểu thư còn có một vết sẹo, các nàng có thể nhận lầm được sao?
Khi ấy Tống ma ma cũng tin lời các nàng ta. Về chuyện bị đập trúng đầu dẫn đến mất trí nhớ bà ta cũng từng nghe qua.
Cho nên bà ta nhìn Lâm Uyển bằng ánh mắt đầy kích động, còn phân phó Thanh Trúc đốt hương an thần đặt trong phòng, thế là Lâm Uyển ngủ đến bây giờ.
Vết thương nơi chân phải của Lâm Uyển có chút nghiêm trọng. Bất quá đã mời đại phu đến xem, ông ta cũng đưa cho bọn họ một bình rượu thuốc còn dặn dò xoa thuốc ba lần một ngày. Hiện giờ các nàng ta đến đây chính là muốn xoa thuốc cho Lâm Uyển.
Thanh Trúc vội vàng tiến đến đỡ Lâm Uyển ngồi dậy, nhưng nàng xua tay từ chối, lại tự mình ngồi lên, nàng có nói: " Hai vị cô nương, các người thực sự đã nhận lầm người rồi, ta không phải tiểu thư của các người."
Đôi tay Thanh Trúc chợt run lên, quả thực ngày hôm qua lúc nàng ta nhìn thấy y phục trên người Lâm Uyển cũng đã biết bản thân mình nhận nhầm người, nhưng Tử Huyên cứ một mực nói đây chính là tiểu thư.
Lúc ấy Tử Huyên còn nói: " Chúng ta đã tìm khắp nơi trên núi cũng không tìm thấy tiểu thư, thì phải làm sao đây? Nếu cứ như vậy mà trở về nói cho Tống ma ma biết, chúng ta đã để lạc mất tiểu thư, chờ sau khi lão gia cùng phu nhân biết được chuyện này, bọn họ sẽ xử lý chúng ta như thế nào? Đánh cho đến chết là vẫn còn nhẹ đấy. Hai chúng ta đều là người hầu trong nhà còn có mẫu thân già yếu, một đám huynh đệ tỷ muội, nếu chúng ta chết đi cũng đồng nghĩa sẽ kéo bọn họ chôn cùng. Ngươi cứ nghe lời ta, dù sao chúng ta đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ đến lớn trên cánh tay tiểu thư còn có một vết sẹo, mà người này cũng có không chừng người này chính là tiểu thư của chúng ta, nhưng không hiểu vì sao tiểu thư lại bị thay đổi y phục?
Cứ đợi người này tỉnh lại nếu nàng không phải là tiểu thư của chúng ta, thì chúng ta cứ nói dối do nàng đập trúng đầu dẫn đến mất trí nhớ. Hơn nữa còn có thể dùng vết sẹo trên tay nàng làm bằng chứng, còn ai sẽ hoài nghi?
Ngay cả Tống ma ma, cho dù bà ta có nghi ngờ cũng không phải sợ. Chính Tống ma ma không trông coi tiểu thư cẩn thận lại tự ý bỏ đi dâng hương, việc tiểu thư mất tích chẳng phải bà ta cũng phải có một phần trách nhiệm sao? Bà ta còn có gia đình tất nhiên bà ta cũng không muốn liên lụy đến người nhà bà ta.
Còn về phần vị tiểu thư này, chúng ta càng không phải lo lắng, ngày thường tiểu thư của chúng ta không mấy khéo léo luôn ăn nói lung tung, chỉ cần chúng ta kiên trì nói với người ngoài tiểu thư đã mất trí nhớ, đến lúc đó giả cũng sẽ thành thật thôi."
Ban đầu Thanh Trúc cũng không có chủ ý gì hay, cho nên khi nghe Tử Huyên nói những lời này, cuối cùng nàng ta chỉ đành nghe theo lời Tử Huyên.
Nhưng sau khi Thanh Trúc nghe thấy Lâm Uyển nói mình không phải là tiểu thư của các nàng, Thanh Trúc ngăn không được liền lo sợ đôi tay cũng run lên, trái tim càng đập nhanh.
Tử Huyên vẫn muốn lừa gạt Lâm Uyển. Nàng ta cười ôn hoà nói: " Những lời nói này của tiểu thư là có ý gì? Làm sao người không phải là tiểu thư của chúng nô tì? Hai người chúng ta, tổng cộng có bốn con mắt, còn có thể nhận lầm tiểu thư của mình sao?"
Lâm Uyển bất đắc dĩ thầm nghĩ một lúc, sau đó lại nói: " Có thể ta cùng tiểu thư của các ngươi có tướng mạo giống nhau, cho nên các ngươi không phân biệt được thôi."
" Lúc ở trên núi tiểu thư đã bị ngã trúng đầu, vì vậy người đã mất trí nhớ." Tử Huyên càng cười chân thành hơn, "Không nói đến việc bị người mất trí nhớ, rõ ràng trên tay phải của người còn có một vết sẹo do lúc nhỏ người leo lên núi giả không may bị ngã mà hình thành, làm sao có thể nhận lầm? Người chính là tiểu thư của chúng ta, tuyệt đối không sai."
Lâm Uyển nghe nàng ta nói như vậy, quả thực cũng bị những lời này thuyết phục. Dù sao lần trước nàng đã xuyên hồn vào truyện, có thể lần này nàng lại xuyên thân vào đây thì sao?
Nhưng nếu xuyên thân vào đây làm sao tướng mạo của mình lại có thể giống một người khác? Nàng có chút hoài nghi chuyện này, sau đó nàng liền vén tay áo bên phải lên.
" Chính là vết sẹo này," Tử Huyên thấy thế liền vội vàng chỉ tay vào vết sẹo trên tay Lâm Uyển, " Tiểu thư cảm thấy vết sẹo này rất khó coi, người đã tìm không ít đại phụ, cũng sử dụng rất nhiều loại thuốc để xoá đi vết sẹo này, người không nhớ gì sao?"
Lúc này Lâm Uyển giơ tay đỡ trán, thực sự bây giờ nàng muốn hét to. Con mẹ nó, đây là vết sẹo khi còn bé nàng đi tiêm thuốc để lại, làm sao có thể là vì té ngã mà thành?
Hơn nữa trên cổ tay trái của nàng vẫn đeo chiếc vòng bạc, điều này đã đủ chứng mình nàng không phải tiểu thư của Tử Huyên.
Bất quá nhìn ánh mắt của Tử Huyên khá tinh ranh, vẻ mặt lại khôn khéo, nàng quả thực là một người khó đối phó, thậm chí nàng ta chỉ muốn nói những lời mình muốn.
Nhưng Thanh Trúc thoạt nhìn có vẻ thành thật hơn. Tuy rằng Lâm Uyển không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ, nàng cũng biết cho dù bản thân có giải thích như thế nào, bọn họ cũng sẽ không nghe, chỉ luôn miệng khẳng định nàng là tiểu thư của bọn họ.
Hơn nữa vừa rồi nàng đã âm thầm quan sát căn phòng này, cách bày biện bên trong phòng thật tao nhã, màn cửa cũng làm từ vật liệu thượng hạng, nhìn cũng đã biết đây không phải là gia đình tầm thường, cho dù nàng muốn bỏ trốn cũng phải là một chuyện dễ dàng, xem ra tạm thời nàng đành phải ở lại đây, tuỳ cơ ứng biến mà thôi.
Vì thế nàng lại hỏi: " Mọi chuyện là như vậy sao? Có lẽ ta bị ngã trúng đầu nên đã quên đi những chuyện trước kia. Vậy các ngươi hãy nói cho ta biết những chuyện quá khứ của ta đi."
Tử Huyên nghe xong, trong lòng liền vui vẻ. Gia thế tiểu thư không tầm thường, ai mà không hâm mộ tiểu thư?
Ngay từ đầu nàng ta đã xem xét y phục trên người Lâm Uyển, tuy nhìn có chút kỳ lạ, chất liệu thuộc loại tầm thường, có thể Lâm Uyển xuất thân từ một gia đình tầm thường.
Nếu để Lâm Uyển biết rõ gia thế của tiểu thư, sau này nàng sẽ cam tâm tình nguyện thay thế thân phận của tiểu thư. Ai mà không mong muốn bản thân mình có cuộc sống vinh hoa phú quý?
Cho nên Tử Huyên cười nói: " Tiểu thư, người họ Triệu, tên là Kỳ Ngọc. Gia đình của người không sống ở kinh thành mà sống ở Thành Châu. Lão gia cùng phu nhân....."
Sau khi Lâm Uyển nghe thấy ba chữ Triệu Kỳ Ngọc, nàng chợt ngây người. Nhớ lần trước xuyên vào đây nàng đã từng hy vọng mình có thể trở thành biểu muội của Thuần Vu Kỳ, chứ không phải muội muội của Lý Duy Nguyên.
Hiện tại thì hay rồi, nàng lại trở thành biểu muội của Thuần Vu Kỳ!!! Rốt cuộc nàng đã tạo cái nghiệp gì vậy?
Hai lần xuyên vào đây, đầu tiên là trở thành muội
muội của Lý Duy Nguyên, bây giờ lại là biểu muội của Thuần Vu Kỳ.
Nghĩ đến Thuần Vu Kỳ, nàng chỉ nhớ đến mũi tên độc hắn đã ban cho nàng, bất giác nàng đưa tay sờ lên phía ngực trái của mình. Lúc ấy rất đau đấy, đã trải qua một lần đau đớn suốt đời khó lòng quên được.
Tử Huyên nhìn thấy nàng cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng, Tử Huyên cho rằng nàng đã bị gia thế của Triệu Kỳ Ngọc làm cho kinh hách. Trong lòng Tử Huyên vô cùng đắc ý, cảm thấy hiện giờ chuyện này không khó giải quyết.
" Tiểu thư, người phải tịnh dưỡng thật tốt. Đêm qua Tống ma ma đã báo chuyện này cho biểu thiếu gia biết, cũng đã sai người đưa thư cho báo lại với lão gia. Hôm nay biểu thiếu gia phải vào triều từ sớm, cho nên chưa có thời gian đến đây thăm người. Nhưng ngày hôm qua, sau khi biểu thiếu gia nhìn thấy người bị thương liền cho người đi mời đại phu đến đây. Theo nô tì nghĩ, chờ biểu thiếu gia tan triều trở về ngài ấy sẽ đến đây thăm người mà thôi."
Dừng một lúc, nàng ta lại cười nói: " Từ lúc còn bé tiểu thư thích nhất là đi theo sau biểu thiếu gia, mấy năm không gặp người ngày nào cũng nhắc đến biểu thiếu gia. Lần này người đến kinh thành chỉ vì muốn gặp mặt biểu thiếu gia, hơn nữa người phải cầu xin lão gia và lão phu nhân rất lâu mới có thể đi đến kinh thành. Hiện giờ đã xế chiều, người có cần bọn nô tì giúp người thay y phục, búi tóc lại không?"
Những lời nói này của Tử Huyên có rất nhiều hàm ý. Nhưng không cần Tử Huyên nói rõ, Lâm Uyển vẫn có thể hiểu nàng ta muốn nói gì.
Cái này gọi là biểu ca biểu muội tình thâm đây mà, bởi vì nàng từng viết Triệu Kỳ Ngọc rất thích Thuần Vu Kỳ, chỉ là tính tình của nàng ta lại quá ngang ngược kiêu ngạo, làm sao Thuần Vu Kỳ có thể thích người biểu muội này? Chỉ là do một mình nàng ta tơ tưởng Thuần Vu
Kỳ mà thôi.
Không biết ý trời trêu người như thế nào lại để hai tiểu nha hoàn này nhận lầm nàng là Triệu Kỳ Ngọc?
Nàng cảm thấy rất buồn bực. Hiện giờ nàng không biết phải làm gì, cho nên nàng muốn yên tĩnh suy nghĩ một lúc.
Vừa mới trở lại thế giới này người nàng gặp đầu tiên chính là Lý Duy Nguyên, chuyện đó đã làm cho lòng nàng kinh hãi không ít. Sau đó lại bị bất tỉnh, đợi lúc tỉnh dậy thì lại có người nói nàng chính là biểu muội của Thuần Vu Kỳ....
Không ổn rồi, chuyên này nàng cần phải có thời gian tiếp nhận. Cuối cùng nàng nói với bọn họ bản thân có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc còn bảo bọn họ lui ra ngoài.
Lúc nàng nằm xuống giường liền lấy chăn trùm kín người, rầu rĩ suy nghĩ. Nhưng trong đầu nàng chỉ toàn hình bóng của Lý Duy Nguyên mà thôi.
Trước đó nàng đã chết trước mặt hắn, bây giờ lại xuyên vào đây với gương mặt hoàn toàn chẳng giống Lý Lệnh Uyển, liệu hắn có nhân ra nàng không?
Hơn nữa hắn sớm đã biết nàng chính là người an bài cho hắn một cuộc sống khó khăn như vậy, còn hại hắn đau khổ thương tâm vì cái chết của nàng, liệu hắn sẽ tha thứ cho nàng?
Nàng còn nhớ rõ hình ảnh hắn bóp cổ nàng, hắn còn nói sẽ không buông tha cho nàng, hắn nhất định không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nếu lúc ấy nàng còn sống, có thể nào hắn sẽ ra tay bóp chết nàng lần nữa không?
Nghĩ đến chuyện này, nàng chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đau nhói, lại vô cùng khó chịu. Nàng cứ thế mà rơi nước mắt.
Nàng không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ. Cảm giác nàng dành cho Lý Duy Nguyên là loại cảm giác gì, nàng hiểu rõ mọi chuyện lúc trước không phải là một giấc mơ.
Sau khi nàng quay trở lại thế giới này nàng cũng từng nghĩ đến việc đi tìm Lý Duy Nguyên, nhưng nếu như hắn biết nàng là ai, hắn muốn giết chết nàng lần nữa thì sao? Nàng không muốn chết đâu.
Nhất thời Lâm Uyển càng đau lòng, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều.
Trong lúc Thuần Vu Kỳ đến thăm nàng, hắn lnhìn thấy mắt nàng có chút sưng, còn ửng đỏ.
Thuần Vu Kỳ nhìn bộ dạng này của nàng, đôi mày của hắn hơi nhíu lại, nhưng sau một lúc hắn đã khôi phục lại vẻ mặt ôn hoà, ngữ khí mang theo vài phần xa cách hỏi nàng: " Biểu muội đã nhọc lòng đi đến đây, quả thực đã vất vả rồi. Ta nghe nói muội bị thương ở đầu, hiện giờ muội đã khỏe hơn chưa?"
Mẫu thân của Triệu Kỳ Ngọc chính là a di của Thuần Vu Kỳ. Tục ngữ có câu huynh đệ như thủ túc, hơn nữa trong ấn tượng của hắn vị biểu muội này tính tình ngang ngược kiêu ngạo, còn có tình cảm với hắn.
Nhưng trong lòng hắn cũng không mấy vui vẻ khi gặp vị biểu muội này, dù sao cũng là thân thích nếu nàng muốn đến kinh thành du ngoạn, tất nhiên hắn sẽ hết lòng tiếp đãi.
Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thuần Vu Kỳ. Quả nhiên hắn đã không còn nhận ra nàng là ai. Dù sao hiện giờ tướng mạo của nàng không giống với Lý Lệnh Uyển, cho nên hắn không nhận ra nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy Thuần Vu Kỳ, nàng lại nhớ đến lúc trước hắn không màng đến ý nguyện của nàng, nhất định muốn lấy nàng làm thê tử. Sau đó nàng lại trúng phải tên độc của hắn, thực sự hiện giờ nàng không muốn để ý đến hắn chút nào.
Vì vậy nàng lạnh nhạt trả lời: " Đa tạ biểu ca đã quan tâm, hiện giờ vết thương của ta đã không còn gì đáng lo ngại."
Thanh Trúc cùng Tử Huyên đứng hầu hạ bên cạnh nghe nàng nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vị tiểu thư này đúng là thích ứng quá nhanh, cuối cùng nàng cũng không còn ầm ĩ như khi vừa rồi nữa.
Nhưng Thuần Vu Kỳ lại ngẩn người. Trong ấn tượng của hắn, từ khi nào Triệu Kỳ Ngọc lại nói chuyện xa cách với mình như vậy?
Hắn âm thầm cẩn thận quan sát nàng một phen. Thiếu nữ mặc váy áo đỏ thắm, mái tóc đen buông dài có chút rối loạn, dường như vừa khóc xong mí mắt vẫn còn sưng, trên mặt còn ẩn chút nước mắt giống như một đóa hoa đào dưới cơn mưa phùn, cực kỳ mỹ miều động lòng người.
Thuần Vu Kỳ cho rằng nàng còn nhỏ tuổi, lần đầu tiên xa nhà lại gặp chuyện không may, cho nên cảm thấy đau buồn mới có thái độ như vậy.
Hắn cũng cảm thấy có chút mềm lòng đối với nàng. Chỉ là trước kia hắn đã từng nhìn thấy Triệu Kỳ Ngọc khóc lóc thương tâm, nhưng hắn chỉ thờ ơ đứng nhìn. Bất quá hôm nay hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại sinh lòng thương tiếc với nàng.
Vì thế hắn ôn như hỏi: " Muội làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao lại khóc đến nông nổi này?"
Lâm Uyển không muốn trả lời, nàng chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Thuần Vu Kỳ vẫn luôn có dáng vẻ thanh tao nho nhã như ngày nào, nhưng nàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không giống trước kia? Nàng lại chau mày âm thầm suy nghĩ, sau đó nàng chợt tỉnh ngộ.
Nàng nhớ rõ thời điểm mình trúng tên độc của Thuầu Vu Kỳ, khi ấy hắn chỉ là thiếu niên hai mươi tuổi, nhưng hiện giờ vì sao hắn lại có dáng vẻ của một người hai mươi sáu tuổi?
Nàng chợt nghĩ đến việc của Cẩn Ngôn, trong lúc nhìn thấy Cẩn Ngôn nàng cũng có cảm giác kỳ lạ này, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Thuần Vu Kỳ, vội vàng hỏi: " Huynh năm nay bao nhiêu tuổi?"
Thuần Vu Kỳ hơi bất ngờ, trong ánh mắt mang theo một chút nghi vấn. Triệu Kỳ Ngọc thân là biểu muội của hắn, vì sao nàng không biết rõ hắn năm nay bao nhiêu tuổi?
Tử Huyên đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng giải thích: " Bẩm biểu thiếu gia, sau khi tiểu thư bị thương ở đầu nhất thời tiểu thư đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ."
Lúc này Thuần Vu Kỳ mới thu hồi tầm mắt: " Ta năm nay hai mươi bảy."
Hai mươi bảy?!! Lúc nàng rời khỏi đây chỉ là bảy ngày, đồng nghĩa ở nơi này đã trải qua bảy năm? Nếu nói như vậy, hiện giờ Lý Duy Nguyên cũng hai mươi bảy tuổi?
Lâm Uyển cảm thấy khiếp sợ. Hai mươi bảy tuổi, nếu theo như trong truyện, có phải lúc này Lý Duy Nguyên đã leo lên được vị trí tả tướng? Trong bảy năm qua hắn đã sống như thế nào?
Hắn còn yêu nàng không? Lúc ấy hắn còn muốn chết cùng nàng kia mà.
Nhất thời nhớ đến những chuyện đó, trái tim nàng lại đau nhói. Đột nhiên nàng có một ý nghĩ muốn đi tìm Lý Duy Nguyên ngay lập tức.
Nhưng sự thật nàng che giấu bấy lâu hắn đã biết hết, nàng lại cười tự giễu, hắn còn có thể yêu nàng nữa sao? Chính nàng là thủ phạm tạo cho hắn một cuộc đời đau khổ.
Nàng có chút mệt mỏi, không còn tâm trí suy nghĩ chuyện gì nữa, cũng không muốn nói chuyện tiếp với Thuần Vu Kỳ.
" Ta cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Tử Huyên, ngươi thay ta tiễn biểu thiếu gia ra ngoài." Nàng lên tiếng đuổi khách, tất nhiên Thuần Vu Kỳ cũng không nghĩ sẽ ở lại, hắn nói vài câu khách sau rồi cũng nhấc chân rời đi.
Hôm qua trời đổ tuyết nhưng hôm nay đã ngừng rơi. Trên mái nhà phủ một lớp tuyết dày. Trăng đêm nay thật tròn lại bị mây mu che phủ, nhìn hình ảnh này thật u buồn làm cho lòng người cũng cảm thấy thê lương.
Một cơn gió đêm thổi thoáng qua, Thuần Vu Kỳ lại ho khan vài tiếng, hắn chỉnh áo choàng lông chồn trên người mình. Đôi tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn ngắm ánh trăng cô đơn, cuối cùng hắn lại quay trở về phòng.
Khi đứng trước cửa phòng, Trường Thanh vội vàng mở cửa phòng. Hắn nhấc chân bước vào phòng, lại đi đến thư án gần cửa sổ ngồi xuống, thất thần nhìn bụi trúc bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, hắn lại ho khan. Trường Thanh vô cùng lo lắng. Mấy năm qua mỗi khi thời tiết trở lạnh hầu gia luôn bị ho, tuy đã có nhiều danh y đến chữa trị. Nhưng vì sao cứ mãi không khỏi?
Mắt thấy Thuần Vu Kỳ càng ho kịch liệt, Trường Thanh vội đi đến bàn trà rót cho Thuần Vu Kỳ một tách trà.
Thuần Vu Kỳ đưa tay nhận lấy uống hai ngụm, lúc này hắn không còn họ nữa, lại trả tách trà lại cho Trường Thanh.
Hắn ta nhanh tay nhận lấy, lại âm thầm quan sát sắc mặt Thuần Vu Kỳ. Hai năm trước Thuần Vu Đức có dâng một bản tấu chương cho Hoàng Thượng, ông ta muốn truyền lại tước vị Vĩnh Hoan Hầu cho Thuần Vu Kỳ.
Mà năm nay Lý Duy Nguyên cũng được thăng lên làm tả tướng, còn Thuần Vu Kỳ cũng trở thành hữu tướng, nhưng hai người bọn họ cứ như nước với lửa, luôn đối đầu nhau.
Còn nhớ bảy năm trước, Lý Duy Nguyên ra tay đâm một đao vào người Thuần Vu Kỳ, từ đó về sau trái gió trở trời Thuần Vu Kỳ đều bị ho khan.
Trường Thanh nghĩ đến việc này, lại cẩn thận nói: " Hầu gia, cái tên Lý Duy Nguyên kia, người cần gì phải để ý đến hắn ta? Cũng không đáng vì hắn mà tức giận, người hãy bảo trọng bản thân mình mới là điều quan trọng nhất."
Trường Thanh cũng hiểu rõ, nói cho cùng mối quan hệ của Lý Duy Nguyên và hầu gia nhà mình trở thành như vậy, cũng bởi vì cái chết của Lý tiểu thư.
Nhưng Lý tiểu thư đã mất bảy năm rồi, còn sớm đã bị Lý Duy Nguyên thiêu thành tro bụi, bọn họ cần gì phải đấu đá với nhau chỉ vì một người đã khuất?
" Ngươi không hiểu đâu," Thuần Vu Kỳ lại thở dài, " Mối quan hệ của ta cùng Lý Duy Nguyên sớm đã được vận mệnh an bài như vậy."
Tất nhiên mọi chuyện đều liên quan đến Lý Lệnh Uyển, chẳng phải số mệnh của hắn và Lý Duy Nguyên sớm đã được an bài? Mà người an bài lại chính là nàng...
Thuần Vu Kỳ nắm chặt tay. Cho dù bây giờ khi nghĩ đến chuyện đó hắn vẫn cảm thấy thật ngớ ngẩn, nhưng hắn vẫn phải chấp nhận mọi chuyện.
Mấy năm qua hắn cũng từng nghĩ đến việc đi tìm Đại Giác Pháp Sư hỏi rõ chuyện này. Chỉ đáng tiếc rằng, Lý Duy Nguyên sớm đã sai người trông chừng Đại Giác Pháp Sư cẩn mật, người thường không thể đến gặp mặt ông ta.
Sau đó hắn lại nhớ đến những lời lúc Lý Lệnh Uyển còn sống, càng muốn không tin cũng phải tin.
Lý Lệnh Uyển đối với những sở thích của hắn biết rõ đến đáng sợ. Hơn nữa trước khi nàng chết còn cầu xin hắn sau này hãy tha cho Lý Duy Nguyên một mạng, nàng sớm đã biết biết kết cuộc sau này của Lý Duy Nguyên, bằng không làm sao nàng có thể nói những lời này với hắn?
Thậm chí mối quan hệ của hắn và Lý Duy Nguyên đều đúng như lời nàng nói, còn nàng đã rời khỏi đây gần bảy năm.
Thuần Vu Kỳ ngẩng đầu nhìn cành trúc phủ một tầng tuyết mỏng bên ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ nghĩ, lúc trước Đại Giác Pháp Sư từng nói có cách đưa nàng trở lại, nhưng đã trải qua bảy năm rồi. Vì sao nàng còn chưa trở lại? Cuối cùng nàng có trở lại hay không?
Có phải đến khi hắn gần đất xa trời, cũng không thể nhìn thấy nàng một lần cuối?
Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy phiền lòng lại ho khan một trận. Đêm qua hắn ho mãi không ngừng, chờ đến khi tỉnh dậy không biết từ lúc nào tuyết đã rơi.
——————-//——-//——————-
* Tác giả có lời muốn nói:
- Uyển Uyển: Ta luôn ở bên cạnh huynh mà huynh lại không nhận ra ta...
Ta cảm thấy lúc trước có một độc giả nói rất đúng. Thực sự tình cảm mà Thuần Vu Kỳ dành cho Uyển Uyển cũng không thua kém Nguyên ca, nhưng hắn ta vẫn không thể nhận ra nàng.
Nhưng Nguyên ca thì khác, đối với Nguyên ca Uyển Uyển chính là mạng sống. Cho nên chỉ cần liếc mắt một cái Nguyên ca đã có thể nhận ra nàng, dù tướng mạo nàng đã thay đổi. Nhưng Thuần Vu Kỳ thì lại không làm được điều đó.