Em Gái Của Gian Thần

Đây là đâu


trước sau

Bên trong đại sảnh, Thuần Vu Kỳ vẫn luôn miệng hỏi Cẩn Ngôn, rốt cuộc khi nào Lý Duy Nguyên mới xuất hiện.

Cẩn Ngôn chỉ biết cúi đầu trả lời: " Tướng gia nói ngài ấy sẽ nhanh chóng đến đây."

Nhưng hai chữ nhanh chóng này cũng đã qua thời gian một bữa cơm trưa. Thuần Vu Kỳ lòng nóng như lửa đốt, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Lúc này Lý Duy Nguyên đứng trước đại sảnh đã nghe hết những lời Thuần Vu Kỳ nói với Cẩn Ngôn, khoé môi hắn lại kiều lên. Theo sau hắn thu lại ý cười trên mặt, chậm rãi bước vào bên trong.

Người vừa tiến vào, lời cũng vang lên: " Hữu tướng gấp gáp muốn tìm ta là có chuyện gì?"

Lại nhường mày cười nói: " Gần đây thời tiết khô nóng khó tránh khỏi làm cho con người ta dễ sinh hoả khí. Cẩn Ngôn mau phân phó hạ nhân dâng cho Hữu tướng một tách trà lạnh."

Cẩn Ngôn vội vàng đáp ứng, thấp giọng phân phó một tiểu nha hoàn dâng trà lạnh lên.

Thuần Vu Kỳ nhìn thấy Lý Duy Nguyên làm bộ làm tịch như vậy, đôi tay hắn lại nắm chặt, trên mặt cũng không ngừng cười lạnh: " Lý Duy Nguyên, ngươi không cần giả vờ như vậy trước mặt ta. Hôm nay chúng ta hãy nói rõ ràng mọi chuyện đi."

Dứt lời, ánh mắt Thuần Vu Kỳ trở nên u ám, thanh âm cũng trầm xuống: " Uyển Uyển chính là thê tử chưa cưới của ta, ngươi trả nàng lại cho ta."

Lúc này Lý Duy Nguyên đã đi đến ghế bành đặt giữa đại sảnh ngồi xuống, hắn cầm tách trà trên bàn lên, rũ đầu uống một ngụm.

Nghe những lời nói này hắn cũng không ngẩng lên, chỉ cười nói: " Hữu tướng đến Lý phủ của ta nổi giận như vậy, chỉ vì chuyện này sao? Được thôi, vừa lúc hôm nay ta cũng nghĩ đến chuyện này đã đến lúc trả thê tử lại cho ngươi."

Nói xong, Lý Duy Nguyên lại phân phó Cẩn Ngôn: " Đem vào đây."

Cẩn Ngôn vâng một tiếng, xoay người rời khỏi phòng. Một lúc sau trong tay hắn ta cầm một hủ sứ trắng khắc hoa sen đem đến đây. Bên trong chính là hài cốt của Lý Lệnh Uyển.

Lý Duy Nguyên bảo hắn đưa nó cho Thuần Vu Kỳ: " Thê tử của ngươi, bây giờ ta trả lại cho ngươi."

Thuần Vu Kỳ tức giận đến đỏ cả mặt, hắn nhìn chằm chằm Lý Duy Nguyên: " Trong lòng ngươi biết rõ ta không phải nói đến cái này."

Lý Duy Nguyên buông tách trà xuống bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười thu liễm lại: " Năm đó Uyển Uyển do chính ngươi hại chết, nhưng nàng vẫn chưa xuất giá. Huynh trưởng giống như phụ thân, ta đã tự làm chủ đem thi thể nàng thiêu thành tro, sau đó năm lần bảy lượt ngươi đến đây yêu cầu ta giao nó cho ngươi, ta không đồng ý. Hiện giờ ta nghĩ thông suốt chủ động đưa nó cho ngươi, vì sao ngươi lại từ bỏ ý định, không muốn nhận nữa sao? Nếu đã như thế, ngươi còn đến đây nháo loạn cái gì."

Thuần Vu Kỳ không nhân lấy hủ hài cốt trong tay Cẩn Ngôn, hắn tiến đến trước mặt Lý Duy Nguyên, lạnh lùng lên tiếng: " Lý Duy Nguyên, năm đó sau khi Uyển Uyển chết ngươi cùng Đại Giác Pháp Sư bí mật nói chuyện gì ta đều biết rõ."

Lý Duy Nguyên nghe xong, hơi nhướn mi. Nhưng sau đó chỉ khẽ cười nói: " Những lời này của Hữu tướng ta nghe không hiểu gì cả? Ngươi biết được chuyện gì?"

Kỳ thật trong lòng hắn cũng cảm thấy khiếp sợ. Chuyện như vậy Thuần Vu Kỳ cũng biết rõ, vì sao hắn ta lại biết chúng?

Chẳng lẽ hắn ta cũng biết việc Uyển Uyển sẽ trở lại? Vậy mấy ngày qua, rốt cuộc hắn ta có nhận ra nàng hay không...

Lý Duy Nguyên có chút khẩn trương. Ngay từ đầu hắn cho rằng Thuần Vu Kỳ sẽ không bao giờ biết rõ thân phận thực sự của Uyển Uyển, cho nên hắn ta chỉ đối xử với nàng như biểu muội của mình. Nếu như hắn ta đã nhận ra nàng, vậy mấy ngày qua hắn đã làm gì Uyển Uyển?

Chỉ cần nghĩ đến việc Thuần Vu Kỳ có khả năng làm gì đó với Uyển Uyển, trong lòng Lý Duy Nguyên liền cảm thấy tức giận, hận không thể lốc da xẻo thịt Thuần Vu Kỳ.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, xem thái độ cùng của chỉ ngày hôm qua Thuần Vu Kỳ đối với Uyển Uyển vô cùng khách sáo, có lẽ lúc ấy hắn ta chưa nhận ra nàng. Bằng không hôm nay hắn ta cũng không tuỳ tiện để nàng cùng một vài hộ vệ đi đến chùa Thừa Ân.

Chắc hẳn thái độ hắn đối với Uyển Uyển ngày hôm qua đã làm cho Thuần Vu Kỳ sinh nghi, đối với người thông minh như hắn ta làm sao không phát hiện.

Hơn nữa còn có sự việc vừa rồi ở chùa Thừa Ân, hắn ta cũng đã gặp biểu muội thật của mình, cho nên lúc này hắn ta mới biết cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến đây, Lý Duy Nguyên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó nụ cười trên mặt hắn càng thâm sâu.

Hiện giơ Uyển Uyển đã ở chỗ của hắn, với thân phận bây giờ của nàng, Thuần Vu Kỳ cũng không có biện pháp nào bắt nàng trở về.

Quả thực Thuần Vu Kỳ cũng không còn biện pháp nào cả. Hắn biết rõ, bây giờ hắn không quan tâm điều gì đã xông vào Lý phủ còn gặp mặt Lý Duy Nguyên như vậy đúng là một việc làm ngu xuẩn, cũng tự rước nhục vào thân.

Lý Duy Nguyên sẽ không dễ dàng giao Uyển Uyển lại cho hắn, mà hắn cũng không có lý do nào bắt Lý Duy Nguyên làm như vậy. Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện phát sinh như thế này.

Rốt cuộc hắn có bao nhiêu ngu xuẩn? Rõ ràng những ngày qua Uyển Uyển luôn bên cạnh hắn, nhưng lại không nhận ra nàng. Đến lúc nhận ra thì đã bị Lý Duy Nguyên đoạt mất.

Chỉ cần nhớ đến chuyện này, Thuần Vu Kỳ cảm thấy như bản thân nuốt phải xương cánđau thấu tâm can, toàn thân đều đau đớn.

" Nàng đã trở lại." Mỗi một chữ Thuần Vu Kỳ nói ra giống như xuất phát từ kẽ răng, " Lý Duy Nguyên, nàng đã trở lại. Nhưng ngươi không cảm thấy xấu hổ sao, thế mà lại dùng cách ly miêu hoán chúa dùng biểu muội của ta thay thế nàng."

Lý Duy Nguyên nhường mày: " Những lời này của Hữu tướng ta lại nghe không hiểu. Ta có nghe nói, trước đó biểu muội của hữu tường từ Thanh Châu đến kinh thành, cũng nghe người ta nói rằng chẳng phải lúc ấy ngươi vẫn luôn tiếp đãi biểu muội của mình ở Vĩnh Hoan Hầu Phủ sao? Hơn nữa đêm qua ta còn nhìn thấy nàng ta ở trong cung, lại tận mắt nhìn thấy ngươi đưa nàng ta rời khỏi, vì sao hiện nay hữu tướng lại nói với ta như vậy?"

Thuần Vu Kỳ cảm thấy vô cùng chán nản, những lời nói này của Lý Duy Nguyên hắn không tài nào phản bác được. Mọi chuyện Lý Duy Nguyên sớm đã biết rõ, hắn chỉ là người biết sau. Giờ phút này hắn chỉ vô cùng tự trách bản thân mình, còn có phẫn nộ.

Tự trách là vì trước đó hắn đã không nhận ra Uyển Uyển sớm hơn. Phẫn nộ là vì Lý Duy Nguyên lại dùng thái độ ung dung đối mặt với hắn, nhưng hắn lại còn có biện pháp nào tranh cãi lại.

" Lý Duy Nguyên," Hắn căm giận nói, " Trong lòng ngươi biết rõ, Uyển Uyển ở bên ngươi cũng sẽ không vui vẻ. Hà tất gì ngươi còn muốn nhốt nàng bên ngươi, chẳng phải càng làm nàng không vui sao? Lúc ấy nàng đã muốn thoát khỏi ngươi, ngươi cho rằng hiện giờ nàng không muốn như vậy sao?"

Cuối cùng Lý Duy Nguyên cũng tức giận, sắc mắt hắn trầm xuống: " Ta và nàng có như thế nào cũng không cần ngươi bận tâm."

Sau đó hắn hắn đứng lên, phủ mạnh tay áo: " Cẩn Ngôn tiễn khách."

Thuần Vu Kỳ vẫn đứng yên, lạnh giọng nói: " Hôm nay nhất định ngươi phải trả Uyển Uyển lại cho ta, nếu không chúng ta sẽ một mất một còn."

( Thiện bãi cảm hưu: trong truyện dùng thành ngữ này, nhưng mình dò gg ko ra nên đành dịch theo ý mình nghĩ vậy.)

Lý Duy Nguyên nghe xong, chỉ xoay người rời khỏi. Sắc mặt Thuần Vu Kỳ giận đến tái mét, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, bỗng nhiên hắn lại cười.

" Ngươi và ta vốn dĩ không đội trời chung, ngươi không dám cùng ta một mất một còn sao?"

Lý Duy Nguyên thoáng nhìn qua đám hộ vệ đang đứng trước cửa đại sảnh, ý cười trên khoé môi hắn càng sâu: " Ngươi đem người đến Lý phủ của ta muốn dùng sức đoạt người sao? Tuy rằng nơi này của ta không phải đầm rồng hang hổ, nhưng cũng không phải nơi để ngươi tự tiện xông vào. Nói đi ngươi muốn đoạt ai? Biểu muội của ngươi sao? Chuyện này đúng là để thiên hạ chê cười mà, người biểu muội kia của ngươi không phải vẫn luôn ở Vĩnh Hoan Hầu Phủ sao? Thế nào mà ngươi lại đến đây đòi người? Thân là mệnh quan triều đình còn tự tiện dẫn hộ vệ xông vào nhà dân, nếu ta dâng tấu chương đến tai Hoàng Thượng, chức vị hữu tướng này của ngươi e là sẽ không giữ nỗi. Ta chân thành khuyên ngươi hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động."

Thuần Vu Kỳ nghe xong, đôi tay càng nắm chặt, ánh mắt nhìn đến Lý Duy Nguyên đằng đằng sát khí. Bảy năm trước tuy rằng con đường làm quan của Lý Duy Nguyên vẫn luôn rộng mởmnhưng đôi cánh của hắn chưa đủ lớn.

Lúc ấy Thuần Vu Kỳ lại là Vĩnh Hoan Hầu thế tử, tất nhiên Lý Duy Nguyên không thể sánh bằng. Nhưng bảy năm sau, thế lực của Lý Duy Nguyên đã vững mạnh cánh cũng đã lớn, cho nên Lý Duy Nguyên đủ khả năng tìm cách không chế hắn.

Trong lòng Thuần Vu Kỳ cũng hiểu rõ, phía sau Lý Duy Nguyên còn có một tổ chức hùng mạnh. Lúc Lý Lệnh Uyển chết, trong thời điểm Lý Duy Nguyên quá đau khổ đã vô tình nói đến một người tên là Triệu Vô Tâm.

Khi ấy bản thân Thuần Vu Kỳ cũng vì quá bi thống không để ý đến chuyện này. Nhưng sau đó hắn chợt nhớ đến, cho nên hắn đã cho người đi điều tra lai lịch của Triệu Vô Tâm. Sau khi biết rõ ông ta
là ai, hắn lại tìm hiểu được tổ chức Hoàng Cực Hội.

Tất nhiên trong lòng hắn cũng khiếp sợ, cũng từng tìm người điều tra Hoàng Cực Hội lại còn biết được nội bộ đang xích mích, cho nên hắn luôn tìm cách giúp những người chống đối Lý Duy Nguyên, hắn muốn bọn họ kéo Lý Duy Nguyên xuống. Nhưng không ngờ đến Lý Duy Nguyên lại có thể trấn áp được mọi chuyện.

Hơn nữa từ sau chuyện đó Hoàng Cực Hội lại càng trở nên thần bí, không bao giờ để cho người bên ngoài biết đến.

Nhưng từ đầu đến cuối hắn không tìm ra chứng cứ Lý Duy Nguyên và Hoàng Cực Hội có liên quan với nhau, tất cả chỉ do một mình hắn suy đoán, làm sao buộc tội Lý Duy Nguyên? Hắn không thể làm gì Lý Duy Nguyên cả.

Giờ phút này trong lòng Thuần Vu Kỳ cảm thấy vô cùng bất lực. Còn Lý Duy Nguyên chỉ nhìn thoáng qua tách trà lạnh trên tay tiểu nha hoàn, theo sau lại ung dung cười nói: " Xem ra hoả khí trong lòng của hữu tướng quá lớn, chỉ sợ trà lạnh cũng không thể dập tắt được. Có lẽ hữu tướng nên hồi phủ tìm chút hoàng liên ăn đi thôi."

Nếu ăn hoàng liên không những ăn vào trong miệng toàn vị đắng, ngay cả trong lòng cũng là mùi vị khổ sở.

Dứt lời, Lý Duy Nguyên lại phẩy mạnh tay áo, cao giọng phân phó Cẩn Ngôn: " Tiễn khách."

Sau đó hắn trực tiếp xoay người rời đi không liếc mắt nhìn đến Thuần Vu Kỳ nữa.

Khó có dịp ngày hôm nay hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt tức muốn ói máu này của Thuần Vu Kỳ, cũng biết rõ bản thân đến đây chỉ rước lấy nhục nhã nhưng vẫn kiên quyết đến.

Như vậy trong lòng Thuần Vu Kỳ rốt cuộc có bao nhiêu sưu quan tâm đành cho Uyển Uyển? Còn tình cảm của nàng đối với hắn ta ra sao?

Hơn nửa tháng nay, nàng luôn ở trong phủ của hắn ta, không biết giữa hai người bọn họ có phát sinh chuyện gì với nhau hay không....

Ánh mắt Lý Duy Nguyên từ từ trở nên u ám, bước chân cũng dần chậm lại.

*

Lúc Lâm Uyển tỉnh lại cảm thấy đầu mình rất nặng, hơn nửa đầu óc cũng trống rỗng không nhớ điều gì đã xảy ra.

Chờ sau khi nàng nhớ ra tất cả, bỗng nhiên sợ hãi bật người ngồi dậy quan sát khắp nơi. Đập vào mắt nàng chính là một gian phòng nhỏ, đồ vật bên trong bày biện cực kỳ đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế cùng một cái giường nàng đang nằm.

Trên mặt bàn vết sơn đen loang lỗ cũng bong tróc không ít. Bốn vách tường cũng vậy, may thay giấy dán trên cửa sổ không bị rách lại khá ố vàng.

Cánh cửa phòng thì quá cũ nát, tuy rằng hiện giờ bên ngoài vẫn là ban ngày nhưng bên trong phòng ánh sáng cực kỳ ảm đạm.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lâm Uyển ngồi ngơ ngẩn trên giường, những hình ảnh trong đầu nàng cũng trở nên rối loạn, căn bản nàng không nhớ rõ chuyện gì cả.

Còn nhờ lúc ấy nàng cùng đám người Tống ma ma đi đến chùa Thừa Ân tìm Đại Giác Pháp Sư, sau đó là vào đại điện bái Phật, đột nhiên nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, cuối cùng là ngất đi nhưng sau khi tỉnh lại nàng không biết mình đang ở đâu?

Nàng lại cúi đầu nhìn đến y phục trên người mình, áo lụa trắng váy dài mày xanh, chất liệu thuộc dạng tầm thường không phải loại thượng hạng.

Đây là thế nào? Rõ ráng sáng nay nàng mặc áo màu hồng đậm thêu kim sa trên vành áo, kết hợp cùng váy dài màu vàng nhạt, vì sao hiện nay lại đổi thành váy áo này?

Lâm Uyển cảm thấy tình huống này giống như đỉnh đầu hoà thượng quá cao sờ không tới. ( không hiểu tình huống gì đang xảy ra).

Sau đó theo bản năng nàng lại kéo tay áo phía bên trái lên, nhìn xem cổ tay mình còn đeo chiếc vòng bạc ngôi sao nữa hay không.

Đối với nàng mà nói, chiếc vòng tay này chính là vật duy nhất xuyên cùng nàng đến đây, không có nó nàng cũng không biết rốt cuộc nàng có phải là chính mình nữa không. Nhưng trên cổ tay nàng không có gì cả, tất cà đều trống trơn.

Nội tâm nàng bắt đầu trở nên căng thẳng, nàng vén tay áo lên cao một chút nữa nhưng vẫn không thấy gì.

Nàng ngồi ngây ngốc trên giường, tự hỏi lòng mình, chuyện này là như thế nào? Chẳng lẽ nàng lại xuyên sách một lần nữa? Lần này nàng lại trở thành ai?

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy có chiếc gương đồng đang đặt trên bàn, nàng vội vàng bước xuống giường cầm gương lên soi. Chiếc gương sáng bóng hiện rõ gương mặt nàng kia mà.

Sau đó nàng lại suy nghĩ, lại tiếp tục vén tay áo bên phải nơi đó vẫn còn có vết sẹo lúc trước. Bất quá Triệu Kỳ Ngọc cũng có một vết sẹo giống như nàng, chỉ khác nhau ở chỗ trên tay trái của nàng có đeo một vòng bạc. Hiện giờ nàng hoài nghi thân thể này có đúng là thân thể của mình hay không.

Nàng thẩn thờ nhìn gương mặt quen thuộc trong chiếc gương, bỗng nhiên nàng muốn cười khổ một tiếng. Gương mặt này của nàng vì sao lại có nhiều bản sao như vậy? Khắp nơi đều có người giống người như vậy sao?

Trong lúc Lâm Uyển vẫn đang thẩn thờ, bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng sợ hãi vội ngẩng đầu nhìn xem, liền thấy một bà tử vạm vỡ chống nạnh đứng trước cửa phòng, đôi mày nhướng cao trừng mắt nhìn nàng, hùng hổ quát: " Tiểu Điệp, ngươi làm sao vậy? Ngày hôm nay ngươi vừa được sắp xếp đến tiểu viện này đã liền chạy vào phòng trốn đến bây giờ sao? Còn không mau đi nhận việc. Nếu một lúc nữa chưa làm xong, đừng trách ta lột da của ngươi ra đấy."

Lâm Uyển càng cảm thấy mơ hồ. Vì sao hiện tại tên nàng lại là Tiểu Điệp? Rốt cuộc nàng đang ở đâu? Nhưng trên mặt nàng vẫn cười tươi, nói: " Ma ma xin người hãy bớt giận, ta sẽ đi làm ngay."

Sau khi nói những lời đó nàng lại ân cần rót cho bà ta một tách trà, còn mời bà ta ngồi xuống.

Bà tử thấy thái độ của nàng cung kính như vậy, nổi giận dữ cũng tiêu tan đi không ít, bất quá lời nói vẫn cọc cằn như cũ: " Uống nước trà làm gì? Có loại trà ngon nào mà ta chưa từng uống qua, ta là người rất thích sưu tâm trà ngươi không biết sao? Mau đi theo ta nhận việc."

Lâm Uyển nghe xong vội vàng buông tách trà xuống bàn, theo bà tử đi ra ngoài. Bên ngoài vách tường đã có sẵn một cây chổi dài, nàng nhanh tay cầm nó lên. Suốt dọc đường đi nàng luôn mang theo bộ mặt tươi cười, thậm chí còn ra sức lấy lòng bà tử từ từ thám thính một chút tin tức.

Sau đó nàng liền biết bà tử này họ Chu là quản sự cai quản các tiểu nha hoàn cùng mấy gã sai vặt trong viện này. Còn nàng tên là Tiểu Điệp, mấy ngày trước mới được mua về đây là nha hoàn, còn được sắp xếp làm việc dưới trướng Chu ma ma.

Lâm Uyển lại hỏi đến đây là phủ đệ của vị nào, Chu ma ma nhìn nàng bằng ánh mắt xem thường, nói: " Ngươi ngủ đến hồ đồ rồi à, còn không biết bản thân mình bán vào phủ đệ của ai? Đây chính là phủ của đương triều tả tướng Lý đại nhân, ngươi được chọn vào đây làm nha hoàn chính là phúc phận mấy đời của ngươi rồi đó."

Lời nói này của bà ta chứa đựng sự tự hào, bởi vì bà ta chính là ma ma quản sự làm việc trong Lý phủ.

Nhưng đối với Lâm Uyển mà nói dường như giống như một giấc mộng. Chuyện này là sao? Mới vừa rồi nàng còn tự mình hoài nghi có phải nàng lại xuyên trở sách không, sau đó lại có người nói cho nàng biết nàng tên là Tiểu Điệp, còn bán mình vào phủ của Lý Duy Nguyên, cuối cùng lại trở thành một nha hoàn quét sân? Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra?

Giờ phút này Lâm Uyển chỉ có một ý định chính là muốn đập đầu vào tường cho xong.

——————//———//——————

* Tác giả có lời muốn nói: Chương này các bạn thấy Nguyên ca làm như vậy có coi như trả thù không? Mặc khác vì sao gọi nàng là Tiểu Điệp, bởi vì đồng âm với chén đĩa. À, chính Nguyên ca là người cấp cho Uyển Uyển cái tên này đấy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện