Em Gái Của Gian Thần

Trừ tà (2)


trước sau

Lúc này Lý Duy Nguyên vẫn luôn chuyên tâm đọc sách ở thư phòng.

Bởi vì hiện tại hắn hiểu rõ thân phận hắn thấp hèn, cho nên luôn bị người khác xem thường chế giễu, nhưng điều hắn không muốn nhìn thấy nhất đó là Lý Lệnh Uyển phải vì hắn mà luôn chịu thiệt thòi trước mặt người khác.

Thậm chí hắn cũng không muốn nàng đi cầu cạnh bất kì ai, thế nên trong đầu hắn thầm quyết tâm, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải đổ đạt công danh, sau đó hắn mới có quyền thế trong tay, vì vậy mỗi ngày hắn đều siêng năng nỗ lực đọc sách.

Đợi sau khi hắn có quyền có thế, nhất định hắn sẽ trả thù những người đã từng xem thường hắn, những người đã bạc đãi hắn, hơn nữa đến lúc đó hắn mới có khả năng bảo vệ thật tốt cho Lý Lệnh Uyển.

Chỉ là trong lúc hắn đang đọc sách, chợt nghe thấy có những âm thanh ồn ào từ bên ngoài tiểu viện truyền vào.

Đối với hắn mà nói, cho dù bên ngoài có cháy nhà đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không bước ra giúp đỡ đâu, miễn sao chỗ bị cháy đó không phải tiểu viện của hắn là được, hơn nữa hắn cũng không rãnh thời gian để đi đến đó nhìn xem.

Nếu bên ngoài có cháy thật thì hắn còn vỗ tay vui mừng nữa là khác, sau đó hắn sẽ trưng ra vẻ mặt hững hờ nhìn bọn họ bị đốt cháy giãy giụa cho đến chết thì hắn cũng chẳng thèm ra tay cứu giúp.

Nhưng đêm nay thật kỳ lạ trong lòng hắn lại chợt có cảm giác vô cùng bất an, khi nghe được những âm thanh vọng từ bên ngoài vào.

Vì thế hắn liền buông quyển sách trong tay xuống, hắn nhanh chóng kêu Cẩn Ngôn đến đây, phân phó hắn ta: " Ngươi đi ra ngoài xem thử đã xảy ra chuyện gì."

Cẩn Ngôn vâng lời liền đi ra bên ngoài xem xét, nhưng chưa đầy một nén nhan hắn ta đã quay trở lại, vẻ mặt hớt ha hớt hải rồi chạy nhanh đến chỗ Lý Duy Nguyên.

" Thiếu gia, không tốt, không tốt rồi." Hắn ta vừa thở dốc vừa nói rõ tin tức lúc nãy, hắn ta đã ra bên ngoài tìm hiểu được cho Lý Duy Nguyên nghe: " Lão thái thái nói Tam tiểu thư bị yêu ma nhập vào người, cho nên lão thái thái liền sai người thỉnh đạo sĩ đến đây lập đàn làm phép, còn nói là phải trừ tà cho Tam tiểu thư. Hiện tại Tam tiểu thư đã bị bắt đến chỗ đàn làm phép kia mất rồi, mà vị đạo sĩ đó cũng đang dùng kiếm chém vào người của Tam tiểu thư."

Sau khi nghe xong,Lý Duy Nguyên vô cùng kinh hãi không nói nên lời, hắn lập tức đứng dậy khỏi ghế, mặt mày tái mét chạy nhanh ra khỏi cửa viện, nhanh chân chạy đến Thế An Đường, lúc này Cẩn Ngôn cũng vội vàng đuổi theo sau.

Vừa lúc chạy gần đến Thế An Đường hắn gặp mặt Chu Thị.

Thải Vi đang đỡ tay Chu Thị, nàng ta vừa khóc vừa luôn miệng gọi Uyển Uyển, nàng ta cũng đang nhanh chân đi về phía Thế An Đường.

Vì thế bọn họ cùng nhau đi đến đó, lúc bước vào sân viện bọn họ liền nhìn thấy Nguyên Diệu chân nhân đang cầm hồ lô đưa trước mặt Lý Lệnh Uyển, ông ta còn nói lớn yêu nghiệt còn không mau mau chui vào hồ lô này.

Khi Chu Thị nhìn thấy cảnh tượng đó bị doạ sợ đến bật khóc không ngừng, trên miệng còn liên tục gọi Uyển Uyển, Uyển Uyển.

Còn về phần Lý Duy Nguyên, lúc này hắn đang đứng bên cạnh Chu Thị hai tay hắn gắt gao nắm chặt tay thành đấm, đến cả gân xanh đều hiện cả lên, vẻ mặt hắn đằng đằng sát khí thật dọa người.

Lý Lệnh Uyển vừa nhìn thấy bộ dạng này của Lý Duy Nguyên, nàng thầm kêu trong lòng không xong rồi.

Lần trước ở học đường lúc hắn cùng Lý Duy Lăng phát sinh chuyện, thì nàng đã thấy qua bộ dạng này của hắn.

Khi đó trong mắt Lý Duy Nguyên tràn đầy sát khí, nhưng bây giờ nhìn còn đáng sợ hơn trước gấp trăm ngàn lần.

Trong đầu nàng thầm nghĩ, nếu bây giờ đưa cho Lý Duy Nguyên một thanh kiếm chắc chắn hắn sẽ chém chết hết mọi người ở nơi này mất.

Nhưng việc đó bây giờ chắc chưa thể xảy ra được, bởi vì nàng biết hiện tại hắn chưa đủ năng lực làm việc ấy, lúc này hắn muốn bảo toàn tính mạng của mình còn khó huống hồ chi là giết người khác.

Nếu bây giờ mà hắn lại xúc động làm ra những việc không tốt, chỉ sợ rằng Dương Thị sẽ không buông tha cho hắn đâu.

Cho nên Lý Lệnh Uyển liền vội đứng dậy, vừa lớn giọng kêu ca ca vừa nhướng mắt về phía khác, ý nàng bảo Lý Duy Nguyên mau đi đi.

Nàng muốn ám chỉ cho hắn biết, lúc này hắn không nên xúc động làm ra chuyện không hay. Một mình nàng vẫn có thể ứng phó mọi chuyện không cần hắn nhúng tay vào.

Nếu hắn nhúng tay vào sợ là sẽ lại gây ra chuyện bất lợi cho chính hắn mà thôi.

Nhưng vừa rồi mọi người trong viện đều nhìn thấy Lý Lệnh Uyển, khi bị làm phép vẻ mặt nàng rất bình tĩnh mà tại sao bây giờ bỗng trở nên kích động như thế, bọn họ cho rằng nàng đã bị Nguyên Diệu chân nhân làm phép sắp hiện nguyên hình rồi.

Lập tức các bà tử cùng nha hoàn xung quanh đều thét chói tai, đồng thời còn bỏ chạy. Hiển nhiên Dương Thị cũng bị tình cảnh này dọa sợ, mặt mày bà tái mét hai tay còn nắm chặt tay vịn của ghế bành, người cũng nhổm dậy, trong đầu bà ta thầm nghĩ nếu tình hình không ổn liền chạy trốn ngay.

Lúc này chỉ có một mình Nguyên Diệu chân nhân là bình tĩnh.

Ông ta cho rằng Lý Lệnh Uyển đã bị pháp lực cao cường của mình khiến nàng sắp hiện nguyên hình.

Vì thế liền kêu hai đồ đệ tiến đến dùng sức ấn bả vai của Lý Lệnh Uyển, vừa cầm hồ lô trong tay vừa quát lớn một tiếng: " Yêu nghiệt, chịu chết đi!"

Chu Thị nhìn thấy hoàn cảnh như vậy, nàng ta liền liều mạng đẩy những người đang đứng trước mặt mình qua một bên chạy thật nhanh đến chỗ làm phép, vừa đau đớn khóc vừa lớn tiếng gọi: " Uyển Uyển, Uyển uyển, con gái của ta, con gái của ta."

Khi Dương Thị nhìn thấy Chu Thị tiến đến đây, bà liền nổi giận đùng đùng, lập tức bà quát Song Hồng cùng Song Dung: " Không phải ta đã nói với các ngươi rằng không thể để lộ chuyện này ra ngoài hay sao? Tại sao bây giờ Chu Thị lại biết mà chạy tới đây vậy? Các ngươi còn không mau dẫn hai bà tử chặn nàng ta lại, nếu để nàng ta quấy rầy chân nhân làm phép thì con yêu nghiệt trong người Tam tiểu thư làm sao có thể biến mất được hả?"

Song Hồng cùng Song Dung nghe lão thái thái nói xong, bọn họ liền dẫn hai bà tử đến ngăn cản Chu Thị lại, bọn họ muốn đưa nàng ta quay trở về Lạc Mai Cư.

Nhưng Chu Thị làm sao có thể bỏ đi? Nàng ta vừa khóc vừa liều mạng tiến về phía trước, trên miệng còn không ngừng van xin hai bà tử.

Lúc này mọi thứ xung quanh thật là hỗn loạn. Lý Lệnh Uyển chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Duy Nguyên, vì nàng sợ hắn mất bình tĩnh sẽ lại gây ra hoạ.

Nhưng nàng không ngờ hắn chỉ cố gắng lách cơ thể vượt qua đám đông trước mắt để đi đến trước mặt của Dương Thị.

Sau đó Lý Duy Nguyên không nói một câu nào, liền nhanh quỳ xuống đất dập đầu ba cái với Dương Thị.

Mà trên mặt sân viện trải đầy đá xanh, hắn dùng sức dập đầu mạnh xuống đất như vậy, tạo nên những âm thanh bụp bụp vang lên, khiến những tiếng ồn ào xung quanh đều ngưng lại.

Dương Thị liền nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: " Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Lý Duy Nguyên vẫn dập đầu như cũ, giọng nghẹn ngào nói: " Uyển Uyển còn nhỏ tuổi, tổ mẫu làm như vậy sẽ dọa đến muội ấy. Cầu xin tổ mẫu khai ân, thả Uyển Uyển ra đi, ta cam lòng thay thế muội ấy đứng ở nơi đó."

Dương Thị mở to mắt nhìn hắn. Tuy bà đã lớn tuổi, nhưng trong đầu bà cái gì mà không hiểu rõ chứ?

Bà biết cứ mỗi mùng một mười lăm, Lý Duy Nguyên đều sẽ quỳ gối thỉnh an với mình, nhưng hắn có bao nhiêu thật lòng cùng thành ý khi quỳ gối hành lễ với bà đâu?

Tiểu tử này vốn là một người ngạo mạn, chỉ sợ rằng dù hắn quỳ gối hành lễ với bà thì trong lòng hắn vẫn luôn kinh thường những điều đó mà thôi.

Nhưng bây giờ hắn lại hèn mọn quỳ gối ở đây, còn dập đầu với bà, chỉ vì cầu xin cho Lý Lệnh Uyển.

Tất nhiên Dương Thị biết rõ gần đây Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên thường xuyên thân thiết với nhau.

Chỉ là bà cảm thấy lời nói của Lý Lệnh Uyển có lý, nàng bảo rằng phàm là con người thì phải biết nhớ ơn.

Cho nên như lời nàng đã nói, dù sao Lý Duy Nguyên cũng đã từng cứu nàng, vì thế bà mới tuỳ ý cho nàng thân thiết với Lý Duy Nguyên.

Mặt khác mà nói, Dương Thị cảm thấy Lý Duy Nguyên là một người lạnh nhạt sẽ không ai có thể thân thiết với hắn được đâu, thế nên bà nghĩ Lý Lệnh Uyển sẽ kiên trì được bao lâu?

Đến cuối cùng mối quan hệ của hai người bọn họ vẫn sẽ giống như ngày xưa thôi, đó chính là chẳng ai để tâm tới ai hết.

Nhưng bà không ngờ tới, tiểu tử này lại có thể vì nha đầu kia mà quỳ gối dập đầu cầu xin mình.

Khó có ai khiến cái tiểu tử lạnh lùng này để tâm đến như vậy. Dương Thị liền hừ lạnh, giọng nói cũng lành nhạt: " Ngươi thay thế nó đứng ở chỗ đó để làm gì? Bởi vì Uyển Nhi bị yêu ma nhập vào người, cho nên nó mới phải đứng ở nơi đó, còn ngươi có bị yêu ma nhập vào người hay sao, mà ngươi đòi thay thế Uyển Nhi đứng ở nơi đó, thì có lợi ích gì?"

Ngừng một chút, đột nhiên bà lại nghĩ tới một chuyện, vẻ mặt bà liền trầm xuống, lạnh giọng quát: " Có phải ngươi cùng yêu nghiệt kia, đang mưu tính điều gì cho nên ngươi mới muốn bảo vệ nó như vậy?"

Dương Thị nói xong liền đứng dậy, dùng cây trượng trong tay đập mạnh xuống đất nói: " Uyển Nhi chính là đường muội ruột thịt của ngươi mà ngươi lại không màng nó sống chết như thế nào, ngươi chỉ muốn bảo vệ cái thứ yêu nghiệt kia hay sao?

Ngươi đây vẫn luôn hy vọng đường muội của ngươi chết có đúng không? Được, được lắm, quả nhiên lời nói của Đại Giác Pháp Sư không hề sai chút nào, người vừa sinh ra đã khắc chết tổ phụ của ngươi, hiện tại ngươi lại còn muốn khắc chết đường muội của ngươi hả?"

Bà vừa nói xong, cả thân thể đều giận run sau đó bà liền kêu Song Hồng: " Đi tới Nhị Môn kêu hai gã sai vặt đến đây đem hắn trói lại, ném tới đàn làm phép kia để chân nhân cũng dùng pháp lực trừ tà luôn cho hắn, ta muốn xem xem rốt cuộc hắn cùng cái con yêu nghiệt kia có quan hệ gì với nhau, đúng là trời cao gián tai họa cho Lý gia mà."

Hiện tại Dương Thị vô cùng tức giận, lời bà nói Song Hồng nào dám không nghe? Vì thế nàng ta vội đi Nhị môn kêu hai gã sai vặt đến đây.

Giờ phút này đôi tay đang đặt trên mặt đất của Lý Duy Nguyên nắm chặt lại, hắn dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình đến đổ máu. Nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn. Hắn chỉ cảm giác tràn đầy oán hận cùng cực kỳ tuyệt vọng.

Bởi vì hắn biết rõ thân phận mình hèn mọn, hắn không có quyền cũng chẳng có thế, cho nên hắn mới phải hạ mình cầu xin ở nơi này, cầu xin bà tha cho Lý Lệnh Uyển, nhưng bà không hề đồng ý ngược lại còn kêu người trói hắn lại ra sức sỉ nhục hắn.

Giờ phút này hắn còn có thể làm được điều gì nữa? Ngoài việc không ngừng dập đầu, không ngừng cầu xin Dương Thị: " Uyển Uyển chính là Uyển Uyển, muội ấy trước nay không phải là yêu nghiệt. Cầu xin tổ mẫu đừng làm như vậy, muội ấy sẽ rất sợ hãi."

Bụp..bụp..bụp từng tiếng dập đầu trên nền đá xanh vang lên, Dương Thị vẫn thờ ơ như cũ, vẫn mệnh lệnh nha hoàn kêu hai gã nhân mau chóng đến đây đem Lý Duy Nguyên trói lại.

Sau đó bà tiến đến hỏi Nguyên Diệu chân nhân: " Sao rồi, yêu nghiệt trên người cháu gái ta đã loại trừ được chưa?"

Khi nghe Dương Thị hỏi, Nguyên Diệu chân nhân liền nhanh tay hồ lô lại rồi đóng nút, tiếp đến ông ta quay người chắp một tay ở sau lưng nhìn Dương Thị, lại lắc lắc hồ lô trong tay mình nói: " Vô Lượng Thiên Tôn! Lão thái thái an tâm, ta đã thu phục yêu nghiệt này vào hồ lô rồi, hiện tại chỉ cần cho cháu gái bà uống chén nước bùa này, lập tức yêu nghiệt liền hồn phi phách tán."

Dương Thị nghe xong liền yên tâm, lập tức hành lễ với Nguyên Diệu chân nhân, ông ta nhanh tay đỡ Dương Thị lên, bà lại nói: " Vậy thỉnh chân nhân mau mau chế nước bùa cho cháu gái ta uống, để cho cái con yêu nghiệt kia sớm hồn phi phách tán."

Lúc này Lý Duy Nguyên đã bị hai gã sai vặt ấn trên mặt đất, bọn họ cầm dây thừng trói chặt hắn lại.

Hiện tại đôi mắt hắn bắt đầu trở nên đỏ ngầu, hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, kỳ thật hắn đã bị dây thừng trói chặt không thể nhúc nhích được nữa, chỉ có thể nghẹn ngào gọi từng tiếng: " Uyển Uyển, Uyển Uyển." Thanh âm cực kỳ đau lòng như xé nát tâm can.

Chu Thị nhìn thấy Lý Lệnh Uyển như thế, thì không biết sức mạnh ở nơi nào phát ra liền mạnh tay đẩy hai bà tử đang giữ chặt lấy mình ra, sau đó nàng ta chạy nhanh đến trước mặt Lý Lệnh Uyển, đưa hai tay kéo Lý Lệnh Uyển ra sau lưng mình che chở.

Tiếp đến Chu Thị liền quỳ xuống trước mặt Dương Thị, cầu xin: " Mẫu thân người muốn làm cái gì vậy? Người cứ hành động như vậy, thì Uyển Uyển làm sao không sợ hãi cho được? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, sau này Uyển Uyển còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa đây? Mẫu thân cầu xin người, cầu xin người buông tha cho Uyển Uyển đi. Ta
là mẫu thân của nó ta sẽ thay thế nó gánh chịu có được không."

Dương Thị sớm đã không còn kiên nhẫn nữa, khuôn mặt bà bỗng nhiên xụ xuống, theo sau bà cầm cây trượng trong tay đập thật mạnh xuống mặt đất.

Bà tức giận mắng Chu Thị: " Người là đồ đầu đất sao? Người phía sau lưng ngươi không phải là Uyển nhi mà là yêu nghiệt. Ta thỉnh chân nhân đến đây làm phép thì mới có thể đưa Uyển nhi trở về. Nhưng ngươi vì sao lại đến đây ngăn cản chân nhân cho Uyển nhi uống nước bùa kia chứ, rốt cuộc ngươi còn là mẫu thân của Uyển Nhi nữa hay không, hay ngươi chỉ muốn làm mẫu thân của con yêu nghiệt này?"

Sau đó Dương Thị lại lệnh hai bà tử đến đây kéo Chu Thị rời khỏi, giờ phút này Chu Thị vừa bị hai bà tử lôi kéo rời đi, nàng ta vừa khóc lớn nói: " Nó chính là Uyển Uyển, không phải là yêu nghiệt gì hết. Ta là mẫu thân của nó, từ lúc nó vừa sinh ranthì đã bị các người đem đi mất rồi, bao nhiêu năm qua còn không cho ta và nó thân thiết với nhau. Mấy ngày nay vất vả lắm nó mới để ý đến ta một chút, nói đi là ai là ai nói nó yêu nghiệt, còn muốn to gan hại nó hả? Nó chỉ là một đứa bé chín tuổi mà thôi, các người muốn hù chết nó sao, vậy ta phải biết đi đầu tìm một nữ nhi như vậy được nữa?"

Sau đó nàng vừa khóc vừa nhìn Lý Lệnh Uyển nói: " Uyển Uyển, nếu con chết đi thì mẫu thân tuyệt đối sẽ không sống một mình đâu. Con yên tâm, trên đường đến hoàng tuyền mẫu thân sẽ đi cùng con, quyết không để con cô đơn một mình. Con ngoan của ta, con đừng sợ."

Dương Thị nghe xong những lời nói đó liền nổi trận lôi đình, trên trán bà gân xanh cũng hiện ra, tiếp đến ba liền la lớn mệnh lệnh hai bà tử lấy khăn bịt miệng Chu Thị lại.

Lúc này Lý Lệnh Uyển vẫn đang khóc nấc. Mới vừa rồi nàng nhìn thấy Lý Duy Nguyên bởi vì cứu nàng mà phải hạ mình dập đầu với Dương Thị thì nàng đã khóc, sau đó lại đến phiên Chu Thị liều mạng che chở cho nàng, còn nói những lời chân thành thế kia, thì nàng càng khóc nhiều hơn.

Cái người tự cho rằng bản thân mình rất thông minh lúc trước đâu mất rồi? Vốn dĩ nàng luôn nghĩ rằng mọi việc đều nằm trong tầm khống chế của mình, nhưng cho dù nàng có thông minh đến cách mấy cũng bị người khác giở trò sau lưng, bây giờ nàng lại còn làm liên luỵ đến những người yêu thương mình nữa, còn phải để bọn họ chịu nhục nhã cầu xin cho nàng, thật sự nàng đúng là kẻ ngốc mà.

Nếu biết sớm mọi việc sẽ xảy ra như vậy thì nàng đã không dùng thái độ ung dung bình thản giống như khi nảy, mà ngay từ đầu nàng phải tìm cách giải thích cho Dương Thị hiểu rõ về việc này, thì Lý Duy Nguyên đã không cần phải vì cứu nàng mà dập đầu cầu xin như vậy, kể cả Chu Thị cũng sẽ không đến mức đau lòng như thế kia.

Hiện tại Chu Thị đã bị hai bà tử kéo ra khỏi Thế An Đường, còn Lý Duy Nguyên lại bị hai gã sai vặt trói chặt đem đến đây.

Lý Lệnh Uyển lập tức nhào lại chổ hắn, nàng đứa tay ôm lấy hắn lại khóc kêu hắn: " Ca ca, ca ca."

Sau đó Lý Lệnh Uyển nhìn thấy cái trán của Lý Duy Nguyên đã tróc da chảy máu, thật sự nàng cực kỳ đau lòng, nàng vừa khóc vừa đưa tay sờ lên đó. Trong lòng nàng thầm trách bản thân mình, tất cả chỉ tại vì cứu nàng mới khiến hắn ra nông nổi này.

Nhưng khi Lý Duy Nguyên nghe nàng vẫn kêu hắn là ca ca giống như lúc xưa thì hắn chợt cảm thấy nhẹ nhỏm.

Bởi vì hắn biết được, Lý Lệnh Uyển vẫn còn bình an không có chuyện gì hết.

Nhưng ngay sau đó hắn nhìn thấy Nguyên Diệu chân nhân đang đốt bùa, miệng của ông ta còn lẩm bẩm thần chú, theo sau ông liền hoà tan lá bùa đó vào trong nước, lại còn dùng ngón tay khuấy chúng lên, tiếp đến ông ta lập tức bưng chén nước bùa kia hướng tới phía Lý Lệnh Uyển.

Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên chợt cảm thấy máu trong người đều trở nên lạnh lẽo, trái tim trong lồng ngực giống như sắp rớt ra ngoài.

Chỉ trách giờ phút này tay chân hắn đều bị trói chặt, không thể làm được gì cả. Hắn chỉ còn có thể ghé vào tai Lý Lệnh Uyển dồn dập nói: " Uyển Uyển, chạy đi, chạy mau đi."

Thế nhưng ngay sau đó trong đầu hắn chợt có một suy nghĩ đau đớn ở nơi này nhiều người như vậy, hơn nữa ánh mắt bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm Uyển Uyển của hắn như hổ rình mồi, thì làm sao Uyển Uyển của hắn có thể chạy thoát được đây?

Cho dù nàng có thể chạy thoát được thì thiên hạ rộng lớn như vậy, không có ai che chở nàng vậy thì Uyển Uyển của hắn có thể nương tựa vào ai?

Giờ phút này trong thâm tâm Lý Duy Nguyên có một cảm giác cực kỳ oán hận cùng tuyệt vọng. Mà cảm giác này càng cố đè nén thì lại càng mãnh liệt hơn, đến mức khiến khoé mắt của hắn dường như muốn nứt ra hai mắt trở nên đỏ ngầu.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng bị dọa sợ, bất quá sau đó nàng lập tức mở miệng trấn an hắn: " Ca ca, không sao đâu, chỉ là một chén nước bùa thôi mà, uống vào cùng lắm thì bị tiêu chảy mấy ngày thôi, không thể chết được đâu."

Tất nhiên Lý Lệnh Uyển không hề nghĩ tới Lý Duy Nguyên đối với nàng có sự chiếm hữu cực kỳ cao, nàng chỉ cho rằng hắn cũng giống như Chu Thị đang lo lắng cho mình mà thôi, hắn sợ nàng sẽ bị những điều này dọa sợ hay là sau khi uống nước chén bùa không sạch sẽ kia liền mất mạng.

Chờ đến khi nàng trấn an Lý Duy Nguyên xong, thì nàng lập tức đứng dậy đưa bàn tay trắng nõn lau nước mắt trên mặt, tiếp đến nàng đưa tay về phía Nguyên Diệu chân nhân nói: " Ngươi không cần kêu người khác ép ta uống cứ đưa chén nước bùa đây tự ta sẽ uống nó."

Nghe Lý Lệnh Uyển nói như thế, Nguyên Diệu chân nhân liền nhìn nàng, sau đó ông ta thoáng liếc mắt nhìn chén nước bùa trong tay mình, ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Trong đầu thầm nghĩ, dù sao ông ta cũng là một đắc đạo cao nhân lại kêu người ép một tiểu nha đầu uống nước bùa, nếu để việc này truyền ra ngoài thì cũng không tốt lắm.

Hơn nữa nếu nàng dám giở trò hất bỏ nó ông ta vẫn còn có thể làm chén nước bùa khác, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện chẳng phải sao?

Dù gì nàng cũng đang đứng trước mặt ông ta, với lại nơi này còn có nhiều người quan sát nàng như vậy chắc chắn nàng không dám làm ra chuyện xấu gì đâu.

Vì thế ông ta liền đưa chén nước bùa trong tay đến cho nàng, hừ mũi một tiếng rồi nói: " Được lắm, yêu nghiệt bần đạo khuyên ngươi nên ngoan ngoãn uống hết chén nước này, có như vậy bần đạo còn có thể suy nghĩ lại cho ngươi một con đường luân hồi, không đến mức phải làm ngươi hồn phi phách tán, dù gì đầu thai cũng là một cơ hội tốt cho ngươi."

Ông ta vừa dứt lời thì Lý Lệnh Uyển lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta sau đó nàng liền bật cười.

" Hứ, cái đồ đạo sĩ thúi," giọng nói của nàng như trêu chọc ông ta: " Nếu ta mà uống xong chén bùa này không hề có chuyện gì xảy ra, thì ngươi tính như thế nào?"

" Làm sao có thể như vậy chứ." Nguyên Diệu chân nhân xụ mặt xuống, ngữ khí cực lạnh lùng nói: " Không có con yêu nghiệt nào có thể thoát khỏi bàn tay ta."

Ông ta thốt lên với nàng, bảo nàng uống một tiếng, lại nói tiếp: " Yêu nghiệt, ngươi còn ở đây ăn nói xằng bậy là muốn kéo dài thời gian sao? Còn không mau uống chén nước bùa này đi, bằng không bần đạo liền đánh ngươi một phát lập tức hồn phi phách tán."

" Ngươi thử đánh xem!!" Lý Lệnh Uyển khinh miệt nhìn ông ta, " Ngươi lại muốn dùng thanh kiếm gỗ thúi tha đó để đánh ta sao? Cái thanh kiếm kia của ngươi sợ khứa cổ còn không đứt chứ nói chi tới giết người. Lúc trước người dùng lời nói hàm hồ để mê hoặc dân chúng, khiến người khác tin ngươi còn ta đây thì không tin đâu. Ngươi còn đi khắp nơi rêu rao mình là cao nhân đắc đạo sao? Một người cao nhân đắc đại lại thiếu đạo đức như ngươi vậy à?"

Những lời nói này của nàng khiến cho Nguyên Diệu chân nhân lập tức nổi giận, ông ta thật muốn dùng thanh kiếm gỗ trên bàn mà đánh lên người Lý Lệnh Uyển.

Lý Lệnh Uyển nhận lấy chén nước trong tay Nguyên Diệu chân nhân,nàng nhìn Nguyên Diệu chân nhân, giọng lạnh lùng nói: " Nếu bây giờ ta uống xong chén nước này, ta không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì ta vẫn bình thường như cũ, vậy điều đó chứng minh ta không phải là yêu nghiệt như lời ngươi nói. Nếu đúng như vậy, thì ta sẽ lập tức đi phá cái đạo quán của nhà ngươi, còn đem cả thanh kiếm gỗ của ngươi đi làm củi đốt, ta sẽ lấy quan sen trên đầu nhà ngươi xuống mà dẫm đạp. Thế nào, Diệu Nguyên chân nhân ngươi có dám cùng ta đánh cược không?"

Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như vậy, Nguyên Diệu chân nhân không hiểu được tại vì sao ông ta có chút sợ hãi. Nhất thời ông ta liền do dự không dám đáp ứng.

Lý Lệnh Uyển nhướng mày, tiếp tục khiêu khích: " Thế nào, thân là cao nhân đắc đạo, còn được mọi người tung hô, mà lại không dám đánh cược với một đứa nhóc như ta đây sao? Có phải từ đầu ngươi đã biết ta vốn không phải là yêu nghiệt, chỉ là vì ngươi quá tham bạc của tổ mẫu của ta thôi, cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ nói ta là yêu nghiệt, giở nhiều trò khôi hài như thế có đúng không?"

Lúc này Nguyên Diệu chân nhân bị những lời nói của nàng chọc giận đến xanh mặt mày. Sau đó ông ta liền trả lời: " Ngươi mới chính là thứ yêu nghiệt hồ ngôn loạn ngữ, đợi một lát nữa ta liền cho ngươi hồn phi phách tán."

Mà hiện tại vẻ mặt của Lý Lệnh Uyển vẫn bình tĩnh như cũ, nàng lập tức ngắt ngang lời ông ta,liền nói: "Bây giờ ta hỏi ngươi, rốt cuộc có dám đánh cược cùng ta không?"

"Được." Nguyên Diệu chân nhân nổi giận đùng đùng nói, " Bần đạo đánh cược với ngươi."

" Tốt. Nếu ngươi thua thì ta liền đi phá cái đạo quán của ngươi, đốt luôn thanh kiếm cùng hồ lô của ngươi, đem quan hoa sen trên đầu ngươi xuống mà dẫm đạp nhé."

Dứt lời Lý Lệnh Uyển nhìn ông ta bằng vẻ mặt khiêu khích, nàng lập tức nâng chén nước bùa đến bên môi mình.

Chỉ là lúc nàng muốn uống chén nước bùa kia, thì nàng chợt quay đầu nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên.

Nhưng hiện tại hắn vẫn đang bị trói chặt nằm trên mặt đất, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn nhìn về phía nàng khi hắn thấy nàng quay lại nhìn mình, hắn liền lắc đầu, giọng nghẹn ngào nói: " Uyển Uyển, đừng uống, đừng uống mà."

Trong lòng Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, nếu sau khi nàng uống xong chén nước bùa kia, lập tức sẽ bị hồn phi phách tán thì ta phải làm sao đây?

Quãng đời còn lại của ta không còn thấy được gương mặt tươi cười của nàng nữa, không còn ai gọi ta là ca ca, nàng hãy nói cho ta biết ta phải sống tiếp như thế nào đây?

Lý Lệnh Uyển chỉ mỉm cười trấn an hắn, theo sau nàng ngửa đầu uống một hơi hết chén nước bùa đó.

Khi nàng uống xong liền đem cái chén không trong tay giơ lên cho Nguyên Diệu chân nhân cùng Dương Thị nhìn thấy, ý bảo rằng nàng đã uống hết không chừa lại một giọt nào.

Sau đó mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào nàng, ngay lập tức nàng nâng tay cao lên ném cái chén đó xuống mặt đất.

Tiếng vang thanh thuý của chén vỡ vang lên, tiếp đến nàng nhấc chân đi về phía Dương Thị.

Lúc này mọi người đứng ở xung quanh không ai dám bước đến ngăn cản nàng nữa, bọn họ chỉ biết đứng trơ mắt nhìn nàng đi thật gần đến chỗ Dương Thị, sau đó bùm một tiếng nàng quỳ xuống trước mặt bà.

———————-//—//———————

Chương này ngược anh Nguyên với Chu thị quá, lúc edit mà muốn khóc luôn vậy á!!????????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện