Kỳ thật đối với Lý Lệnh Uyển mà nói Thuần Vu Kỳ tính tình tốt hơn Lý Duy Nguyên rất nhiều.
Bởi vì trong truyện gốc Thuần Vu Kỳ chính là nam phụ thứ hai chỉ sau nam chính Tạ Uẩn mà thôi, luận tính cách hay tài nghệ đều làm người khác yêu thích.
Hơn nữa khi Lý Lệnh Uyển viết về hắn nàng rất dụng tâm, vì vậy nàng hiểu rất rõ về con người của hắn.
Còn về phần Lý Duy Nguyên, hắn chỉ là nam phụ thứ ba, thế nên nàng cũng chẳng miêu tả tỉ mỉ cho lắm, chỉ miêu tả vài phần tương đối mà thôi.
Giống như trong truyện Lý Duy Nguyên là một nhân vật phụ ác độc, hắn đóng vai trò thúc đẩy diễn biến câu chuyện trở nên cao trào hơn, cho nên tính cách cùng nội tâm của hắn có rất nhiều điều mà Lý Lệnh Uyển không hiểu rõ.
Chính vì không hiểu rõ nên nàng không tài nào nắm bắt được trong đầu hắn đang suy nghĩ những gì.
Tuy rằng Thuần Vu Kỳ cũng là một người hành sự khá quyết đoán, nhưng cách giải quyết của hắn không thâm độc. Nếu có người nào gây trở ngại với hắn, thì hắn liền một đao giết chết là xong.
Không giống như Lý Duy Nguyên luôn dùng những thủ đoạn biến thái để xử lý người khác, hắn có thể dùng mọi biện pháp để tra tấn bọn họ ba ngày ba đêm, khiến cho bọn họ sống không bằng chết, chờ đến khi bọn họ chỉ còn chút hơi tàn thì hắn mới chơi tuyệt chiêu cuối cùng là tiễn bọn họ về Tây thiên.
Mà điều quan trong nhất chính là Thuần Vu Kỳ sẽ không bao giờ xuống tay với nữ nhân, vì vậy nàng rất an tâm về hắn.
Lúc này trong lòng Lý Lệnh Uyển lại thầm cảm thán, tại sao ông trời lại bắt nàng trở thành đường muội của Lý Duy Nguyên như vậy?
Vốn trong truyện còn một nhân vật nữ phụ nữa đó chính là biểu muội của Thuần Vu Kỳ.
Sau khi nhân vật Lý Lệnh Uyển bị Lý Duy Nguyên giết chết, thì nàng ta mới xuất hiện để tranh đoạt cùng Lý Lệnh Yến.
Nếu nàng xuyên vào đây trở thành biểu muội của Thuần Vu Kỳ thì hay biết mấy, tuy rằng nhân vật đó tính tình cũng không thua kém gì nguyên thân Lý Lệnh Uyển.
Nhưng dù sao vị biểu muội này cũng có xuất thân tốt, hơn nữa còn có hai vị biểu ca là Thuần Vu Kỳ và Tạ Uẩn, chỉ cần nàng không tranh đoạt ngôi vị Hoàng Hậu với Lý Lệnh Yến thì nàng có thể sống một cuộc bình an vô sự.
Đúng là tạo hoá trêu người, Lý Lệnh Uyển thầm than nhẹ nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ lễ phép và khách sao thưởng trà cùng Thuần Vu Kỳ.
Vốn trong truyện lần đầu tiên Thuần Vu Kỳ gặp mặt Lý Lệnh Yến, hai người bọn họ đã cùng nhau đàm đạo về các loại trà, bởi vì hắn thấy Lý Lệnh Yến quá am hiểu về trà, cho nên liền sinh ra chút hảo cảm, dần dần cả hai người trở thành bằng hữu, sau đó lại trở thành tri kỷ, càng về sau nữa hắn vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ Lý Lệnh Yến mỗi khi nàng ta cần đến mình. Vì thế nàng ta mới có thể nói là người sở hữu bàn tay vàng là như vậy.
Nhưng hiện tại trong lòng Lý Lệnh Uyển cực kỳ đắc ý,cũng cảm thấy có chút tội lỗi với nữ chính.
Ngươi lại bị ta cướp mất cơ hội lần đầu gặp mặt Thuần Vu Kỳ rồi, nếu sau này ngươi có gặp hắn ta thì đó chính là do ân huệ mà ta đã ban tặng cho ngươi nha.
Sau đó Lý Lệnh Uyển liền dùng ngữ khí tựa như hận gặp tri kỷ quá muộn, theo sau nàng cảm khái nói: " Buổi sáng hôm nay thế mà lại có tuyết rơi, hơn nữa mùi trầm hương lan toả khắp phòng thật khiến tâm tình thoải mái, lại ta có thể cùng công tử ngồi trong Thủy Các đàm đạo về trà, quả là chúng ta thật có duyên, ngay cả nằm mơ ta cũng không ngờ tới có một ngày lại gặp được một tri âm như vậy."
Đúng là nàng quá tài giỏi mà. Đâu phải ai muốn viết truyện đều có thể viết dễ dàng đến thế, hơn nữa vẫn là cần có một cái đầu óc thật biết sáng tạo mới được.
Chưa nói đến việc, nàng đã phải tham khảo tỉ mỉ qua rất nhiều loại sách từ văn học đến trà đạo hay kể cả nghệ thuật, để suy nghĩ ra từng tính cách phụ hợp với từng người trong quyển truyện này, thậm chí ngay cả y phục hoa văn màu sắc như thế nào là thích hợp với từng nhân vật nữa.
Chỉ cần nghe thấy những câu nói hay thì nàng liền có thể đặt bút thành văn. Không chừng sau khi Thuần Vu Kỳ nghe nàng nói những câu đó, có thể trong lòng hắn ta cũng sẽ nghĩ rằng, cái vị nữ tử trước mắt mình đây đúng là tài nữ thì sao.
Tuy rằng nàng vốn chẳng phải tài nữ gì cả, nhưng nàng biết khi mình nói những lời nói đó, bởi vì những lời nói này tựa như gãi đúng chỗ ngứa của hắn vậy, nếu có thể cùng hắn ta hàn huyên càng nhiều về trà đạo, chắc chắn hắn ta sẽ sinh ra một chút hảo cảm với nàng.
Mà quả nhiên ánh mắt Thuần Vu Kỳ khi nhìn đến nàng liền có chút thay đổi. Tuy rằng vừa rồi vẻ mặt hắn vẫn luôn nho nhã bình thản nhìn nàng mỉm cười, nhưng bây giờ trên mặt hắn ý cười càng đậm hơn,dường như nụ cười đó xuất phát từ nội tâm.
Sau đó hắn liền đứng dậy, chắp tay dò hỏi Lý Lệnh Uyển: " Xin hỏi tiểu thư cao danh quý tánh là gì?"
Theo sau Lý Lệnh Uyển cũng đứng lên, vốn định đáp lời với Thuần Vu Kỳ thì nàng chợt nghe giọng nói lãnh đạm của Lý Duy Nguyên vang lên: " Ta cùng muội ấy đều là họ Lý."
Trong lòng Lý Duy Nguyên không hề muốn nói tên nàng ra, thậm chí hắn còn không muốn để nam tử khác biết danh tánh của nàng.
Tất nhiên Thuần Vu Kỳ hiểu rõ ý tứ này của Lý Duy Nguyên, cho nên liền quay mặt sang nhìn Lý Duy Nguyên, lại chắp tay hành lễ, cười hỏi: " Vậy xin hỏi công tử cao danh quý tánh là gì?"
Tuy rằng vừa rồi hắn nghe thấy Lý Lệnh Uyển gọi Lý Duy Nguyên là ca ca, hắn cũng đoán ra được phần nào mối quan hệ của bọn họ, nhưng hắn lại cảm thấy Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển có một sự chiếm hữu rất lớn.
Tình cảm của bọn họ lại chẳng giống như loại tình cảm huynh muội thông thường, hơn nữa ánh mắt của Lý Duy Nguyên khi nhìn Lý Lệnh Uyển lại vô cùng ôn nhu lẫn lưu luyến, ánh mắt này cũng không giống như một vị ca ca nhìn muội muội của mình.
Cho nên khi ấy hắn sớm nghi ngờ hai bọn họ là tình nhân, có thể Lý Lệnh Uyển gọi Lý Duy Nguyên là ca ca chắc cũng là một cách xưng hô thân mật nào đó.
Nhưng sau khi Thuần Vu Kỳ nghe Lý Duy Nguyên khách sáo trả lời tên họ của của mình, thì hắn biết được nàng cũng họ Lý, vì vậy lúc này hắn mới tin tưởng việc Lý Duy Nguyên và Lý Lệnh Uyển là huynh muội. Tiếp đó Lý Duy Nguyên cũng hỏi tên họ của ThuầnVu Kỳ.
Từ nãy đến giờ Lý Lệnh Uyển vẫn luôn đứng đó tập trung lắng nghe Thuần Vu Kỳ ôn nhuận trả lời câu hỏi của Lý Duy Nguyên: "Tại hạ Thuần Vu Kỳ. Hôm nay may mắn gặp được hai vị, thật sự trong lòng rất vui mừng."
Lý Lệnh Uyển thầm than nhẹ trong lòng, quả nhiên đúng là hắn mà, cuối truyện chính cái nhân vật này sẽ khiến cho Lý Duy Nguyên bị thất thế trong triều đình, không hổ danh là nam phụ tài năng nhất trong thiên hạ.
Nhưng bây giờ nàng đã xuất hiện ở đây, cho dù bằng bất cứ giá nào nàng cũng sẽ không để Lý Duy Nguyên lâm vào tình cảnh như trong truyện gốc được.
Cái này người ta gọi là một núi không thể có hai hổ, một người tâm hồn lạnh lẽo băng giá, người còn lại thì ôn nhu như nước, hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, hơn nữa tương lai hai người bọn họ đều nắm giữ chức vị lớn trong triều, mà giờ phút này cả hai lại tình cờ gặp nhau nơi Thuỷ Các quả là ý trời mà.
Dù cho hiện tại Thuần Vu Kỳ vẻ mặt ôn hoà nho nhã mỉm cười với Lý Duy Nguyên, ngược lại Lý Duy Nguyên vẫn đang nhìn Thuần Vu Kỳ, trên mặt không hề biểu hiện ra bất kì cảm xúc khó chịu nào, nhưng thực chất bọn họ đang âm thầm quan sát đối phương.
Tất nhiên Lý Duy Nguyên không muốn ở lại nơi này quá lâu, bởi vì hắn không muốn Lý Lệnh Uyển tiếp xúc nhiều với Thuần Vu Kỳ, cho nên ngồi một lúc hắn liền cáo từ với Thuần Vu Kỳ.
Lý Duy Nguyên nhanh chóng đứng lên rời đi. Đợi đến lúc hai bọn họ bước khuất xa trong màn tuyết, Thuần Vu Kỳ lại ngồi xuống, đôi tay vân vê tay áo của mình suy tư gì đó, theo sau hắn liền nghiêng đầu phân phó Trường Thanh: " Ngươi mau sai người đi điều tra lai lịch đôi huynh muội vừa rồi cho ta."
Trong đầu Thuần Vu Kỳ nghĩ, tuy rằng sắc mặt của Lý Duy Nguyên rất lãnh đạm nhưng từ lời nói đến cử chỉ vẫn có thể nhận ra Lý Duy Nguyên rất có tài năng hơn người, lại còn có tâm cơ rất lớn, tất nhiên sau này Lý Duy Nguyên không thuộc loại người tầm thường.
Còn về phần Lý Lệnh Uyển, hắn để ý thấy ngữ khí cùng bộ dạng của nàng khi bàn luận về trà đạo với mình, tuy có chút tao nhã nhưng vẫn có điểm gì đó không giống với các tiểu thư khuê các thông thường.
Cho nên hắn đối với đôi huynh muội này thật sự rất tò mò, vì vậy hắn mới cho người điều tra bọn họ.
Nhưng bất quá hiện tại Lý Duy Nguyên đối với Lý Lệnh Uyển không phải là cảm giác tò mò, mà trong lòng hắn đang rất tức giận.
Suốt dọc đường đi vẻ mặt hắn vẫn luôn âm trầm, hơn nữa hắn còn nắm thật chặt tay Lý Lệnh Uyển rời khỏi Ám Hương Các.
Cẩn Ngôn thấy bọn họ đang đi tới, hắn ta liền nhanh chân đem xe ngựa chờ trước cửa viện, theo sau hắn ta liền dẫn con ngựa của Lý Duy Nguyên cưỡi khi nãy lại đây.
Nhưng Lý Duy Nguyên không có ý định cưỡi đi về, hắn đợi sau khi Lý Lệnh Uyển ngồi vào trong xe ngựa liền nhanh vén màn ngồi vào.
Tiểu Phiến thấy bọn họ đã ngồi vào xe ngựa, vì thế nàng ta cũng không dám vào trong, nàng ta cùng Cẩn Ngôn ngồi bên ngoài xe ngựa. Tiếp đến Cẩn Ngôn đánh xe, chỉ chốc lát sau xe ngựa liền chậm rãi lăn bánh.
Bên trong xe ngựa, Lý Duy Nguyên vẫn đang chăm chú nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, sắc mặt hắn cũng không thể hiện ra bất kì cảm xúc nào.
Mới vừa rồi ở Thuỷ Các hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển cùng Thuần Vu Kỳ trò chuyện rất vui vẻ, vì muốn giữ thể diện cho nàng hắn mới không phát hoả.
Nhưng lúc ấy trong lòng hắn lại vô cùng nóng giận và khó chịu, chỉ là từ lúc lên xe tới giờ Lý Lệnh Uyển vẫn luôn cúi đầu suy tư điều gì đó, nàng không chú ý đến hắn, thế nên cảm giác nóng giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm.
Hắn nhanh chóng nhích người qua ngồi cạnh bên nàng, đưa tay nắm thật chặt cằm Lý Lệnh Uyển, bắt nàng phải ngước lên nhìn mình.
" Sao nào, trong lòng muội vẫn còn đang tơ tưởng đến cái tên Thuần Vu Kỳ kia à?" Ngữ khí của hắn thật lạnh lẽo, lại còn có chút phẫn nộ.
Kỳ thật hắn nói như vậy là oan uổng cho Lý Lệnh Uyển nha. Vừa rồi nàng chỉ đang suy nghĩ sau này Thuần Vu Kỳ sẽ lại gây phiền phức gì cho Lý Duy Nguyên mà thôi, vì vậy nàng muốn tìm cách tránh né điều đó, nàng không muốn Lý Duy Nguyên phải có một kết cuộc như trong truyện gốc.
Mấy năm nay sống cùng hắn dưới một mái nhà, trong lòng nàng đã xem hắn chính là ca ca ruột thịt của mình, hơn nữa nàng và hắn vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, giúp đỡ nhau khi khó khăn, vì thế nàng không muốn tận mắt chứng kiến Lý Duy Nguyên xảy ra bất cứ chuyện gì.
Chỉ là hiện tại nàng đang cảm thấy cằm mình bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt, bắt nàng phải ngẩng đầu lên, tuy nhiên khi nàng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Lý Duy Nguyên, nàng không hiểu hắn muốn cái gì nữa.
Cái người trước mắt nàng đây sắc mặt thật sự rất lạnh lùng, thậm chí trên người hắn còn toả ra một khí thế tức giận, nhìn thấy hắn như thế nàng bất giác cảm thấy sợ hãi.
Nhưng dù sao nàng cũng đã sống chung với hắn nhiều năm như vậy, cho nên nàng sớm đã quen tính khí thất thường này của hắn, mặc dù trong lòng nàng vẫn còn đang sợ hãi nhưng nàng cố gắng bình tĩnh lại.
Ngay sau đó nàng liền mỉm cười vui vẻ nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Không có đâu, ca ca. Muội tơ tưởng hắn ta làm gì? Bất quà chỉ là một người xa lạ trùng hợp gặp mặt thôi. Vừa rồi muội đang suy nghĩ đến việc hôm kia ca ca có bảo muốn muội thêu cho huynh một cái túi thơm,vậy muội nên dùng vật liệu cùng màu sắc gì đây? Còn nữa nên thêu cái gì trên túi thơm? Nhất định muộn phải suy nghĩ thật kỷ nha, nếu như muội làm ra lại không thích hợp với tướng mạo tuấn tú của ca ca thì biết làm sao đây."
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong, hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng hắn biết nàng đang nói dối, nhưng những lời này cũng khiến hắn bớt tức giận hơn một chút.
Chẳng qua là hắn vẫn nắm cằm của nàng như cũ, hắn đưa tay vuốt ve nó ánh mắt nhìn nàng tối sầm lại.
Da dẻ nàng mịn màng tựa như ngọc càng vuốt ve lại càng khiến hắn thêm lưu luyến, nhưng theo sau hắn có chút luyến tiếc thu tay lại.
" Uyển Uyển," sau một lúc giọng nói chầm chậm nhưng có chút ý tứ hẹp hòi của hắn vang lên: " Về sau muội đừng tuỳ tiện cùng nam tử khác nói chuyện. Bằng không với thủ đoạn của ca ca, có thể muội sẽ không chịu nổi đâu."
Hắn khẳng định Lý Lệnh Uyển biết rất nhiều chuyện, chẳng qua nàng chưa đủ tín nhiệm với hắn, cho nên nàng vẫn không bằng lòng nói rõ cho hắn biết mà thôi.
Nếu không thì vì sao lúc trước nàng lại kiêng kị hắn như vậy, thậm chí nàng còn muốn lấy lòng cùng thân thiết với hắn thế kia, với lại nàng còn dùng ngữ khí khẳng định rằng sau này hắn sẽ trở thành Tể tướng.
Cũng như về việc kỳ thi đồng lần trước, hắn đã thử hỏi nàng mấy lần, thì nàng vẫn luôn thề son sắt hắn nhất định hắn sẽ đứng đầu bảng vàng.
Hơn nữa nàng đối với sự xuất hiện của Lý Lệnh Yến lại có chút sợ hãi, có lẽ nàng đã sớm biết trước đối phương lợi hại hơn mình rất nhiều, cho nên nàng mới có ý định trốn tránh Lý Lệnh Yến.
Bao gồm cả việc nàng lo lắng cho Chu Thị, nàng sợ Chu Thị sẽ bị Lý Tu Bách hoà ly, bởi vì hắn tin chắc rằng nàng sớm đã biết tương lai chuyện đó sẽ xảy ra, thế nên nàng mới trở nên bất an như thế.
Mà vừa rồi những lời nói của nàng đối với Thuần Vu Kỳ, căn bản chính là nàng đã nói đúng tâm tư Thuần Vu Kỳ. Nhưng trước giờ hắn nhớ rõ nàng chưa bao giờ gặp qua Thuần Vu Kỳ, thì làm sao nàng có thể hiểu được hắn ta như vậy?
Dù gì mấy năm nay hắn cũng đã nắm rõ nhất cử nhất động của nàng trong lòng bàn tay, có khi nào nàng đụng tay đến những quyển sách về trà đạo đâu?
Thế mà vừa rồi nàng vì sao có thể am hiểu những loại trà đó như thế? Chỉ có thể giải thích đơn giản rằng, vốn dĩ nàng đã biết trước được những điều đó.
Cho nên Lý Duy Nguyên hoàn toàn có thể khẳng định, bản thân Lý Lệnh Uyển sớm đã biết bản thân hắn là con người hành xử thủ đoạn ra sao, hơn nữa thủ đoạn của hắn lại tàn nhẫn độc ác như thế nào, vì vậy nàng vẫn luôn sợ hãi hắn, cũng như tìm mọi cách lấy lòng, thân thiết với hắn.
Thậm chí hắn nghĩ nàng đã biết,cuối cùng hắn sẽ làm hại đến nàng bằng thủ đoạn nào, thậm chí thủ đoạn đó có thể còn rất tàn nhẫn. Thế nên hắn mới nói
ra lời uy hiếp như vừa rồi, bởi vì hắn tin chắc Lý Lệnh Uyển sẽ hiểu rõ ý tứ trong lời nói này của hắn.
Mà quả nhiên, sau khi Lý Lệnh Uyển nghe xong những lời hắn nói, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch.
Trong đầu nàng không ngừng nhớ lại cảnh tượng Lý Duy Nguyên dùng những thủ đoạn độc ác tàn nhẫn đối với nàng ra sao. Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên Lý Duy Nguyên dùng ngữ khí như vậy nói với nàng.
Giờ phút này nàng có cảm giác, những năm nay biểu hiện bình đạm của Lý Duy Nguyên vốn chỉ là dùng để che mắt người khác mà thôi, nội tâm của hắn chưa bao giờ thay đổi cả.
Trong đầu Lý Duy Nguyên vẫn luôn có những suy nghĩ biến thái tàn nhẫn kia, mà lúc này khi nàng nhớ đến việc, thường ngày trước mặt nàng không phải lúc nào hắn cũng luôn mỉm cười hay sao, ngữ khí của hắn cũng vô cùng ôn hoà, vô luận nàng nói cái gì hắn cũng chỉ biết cười rồi nói với nàng rằng, ca ca sẽ bảo vệ muội.
Giờ phút này nàng thật sự rất muốn nhảy xuống xe ngựa mà chạy trốn, nhưng mà nàng vẫn phải cố giữ bình tĩnh.
Bất quá sắc mặt nàng trắng bệch như cũ, ngay cả tay chân lạnh lẽo. " Ca ca." Đôi môi run rẩy kêu hắn. " Huynh đừng như vậy, muội rất sợ."
Nhớ khi xưa mỗi lần nàng bày ra bộ dạng này trước mặt Lý Duy Nguyên, thì hắn luôn mềm lòng mà, nhưng tại sao hiện tại lại không còn hữu dụng nữa vậy.
Nhưng khi Lý Duy Nguyên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch vì sợ hãi, cùng đôi mắt tròn xoe ngấng lệ, đôi môi nàng cũng run rẩy, khiến những nóng giận trong lòng hắn chợt biến tan.
Hắn tiến lại gần nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng, liền thở dài một tiếng, rồi dịu dàng nói: " Muội đừng sợ. Uyển Uyển, ta mãi mãi sẽ là người ca ca yêu thương muội nhất. Tất cả việc ca ca làm cũng đều vì muốn tốt cho muội thôi, cái tên Thuần Vu Kỳ kia không đơn giản đâu."
Nói xong hắn liền cúi đầu nhìn nàng, hơi thở hắn nhẹ nhàng phả lên má nàng, khiến nàng có cảm giác ấm áp cùng chút nhột nhột.
Nàng chính là bảo bối trong tim hắn, trong mười chín năm hắn tồn tại cô độc trên thế gian này, chỉ khi nàng xuất hiện mới khiến cuộc sống của hắn trở nên ý nghĩa hơn, mỗi khi ở bên cạnh nàng hắn đều cảm thấy vui vẻ, cho nên hắn làm sao có thể để người khác cướp nàng đi mất?
Hắn làm sao có thể từ bỏ nàng, hay ngay cả làm tổn thương nàng được chứ?
Quả thật cái tên Thuần Vu Kỳ kia là một người cực kỳ xuất sắc. Hơn nữa khi Lý Lệnh Uyển trò chuyện cùng hắn ta, vẻ mặt nàng rạng rỡ, cử chỉ lời nói vô cùng tự nhiên thoải mái, tuyệt đối không hề có ý tứ lấy lòng hắn ta.
Cho nên Lý Duy Nguyên không thể không thừa nhận rằng là bản thân mình đang ghen ghét. Ghen ghét đến nỗi sắp khiến hắn phát điên lên rồi.
Lúc này Lý Lệnh Uyển đang ngả đầu trong lòng ngực của Lý Duy Nguyên, chỉ là tâm tình của nàng cực kỳ sợ hãi, cơ thể nàng vẫn cứ run rẩy.
Vừa rồi nàng nhìn biểu tình cùng ngữ khí của Lý Duy Nguyên thật đáng sợ, nàng cảm thấy tất cả nỗ lực của bản thân mình mấy năm nay đều là uổng phí, thậm chí nàng còn nghĩ nếu hiện tại ở đây có đoạn trường thảo, chắc có lẽ Lý Duy Nguyên đã trực tiếp ép nàng ăn chúng.
Lý Duy Nguyên vẫn ôm nàng vào lòng, hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, sau đó hắn dịu dàng kêu nàng Uyển Uyển, muội đừng sợ ta.
Lý Lệnh Uyển liền cảm thấy, Lý Duy Nguyên vẫn giống như trước kia vô cùng yêu thương ôn nhu với mình mà.
Cho nên chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Là Lý Duy Nguyên bất thường hay là do nàng quá đa nghi? Tâm tư của Lý Duy Nguyên thật là khó nắm bắt quá đi, Lý Lệnh Uyển quả thực muốn phát điên.
Nhưng lúc này nàng chợt không còn cảm giác sợ hãi hắn nữa, vì vậy khi hắn ôm nàng như thế nàng cũng không dám nhúc nhích chút nào.
Trong lòng Lý Duy Nguyên cũng cảm thấy phiền não vừa rồi hắn không nên vì sự ghen ghét nhất thời mà nói những lời đó với Lý Lệnh Uyển, hắn đã thực sự đã khiến nàng sợ mất rồi.
Tuy rằng nàng vẫn ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực hắn, nàng cũng không lên tiếng, nhưng cơ thể nàng cứ co rúm như cũ, thậm chí nàng chỉ gắt gao chôn đầu trong lồng ngực hắn không có ý muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vì thế Lý Duy Nguyên càng khẩn trương ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, theo sau hắn cúi đầu bên tai nàng khẽ gọi Uyển Uyển, hắn nói với nàng rằng, hắn là người ca ca yêu thương nàng nhất, cả đời này hắn sẽ bảo vệ nàng, bảo nàng đừng sợ hắn nữa.
Ban đầu Lý Lệnh Uyển không dám trả lời, nhưng vì hắn quá kiên trì nên nàng bắt đầu cảm thấy phiền, ngẫu nhiên nàng sẽ trả lời hắn một hai câu.
Sau đó chờ đến lúc bọn họ đến cổng lớn của Lý phủ, hai người liền xuống xe ngựa, tiếp đó Lý Duy Nguyên đưa Lý Lệnh Uyển trở về Di Hoà Viện.
Từ sau chuyện đó, nếu Lý Lệnh Uyển không tới tìm hắn thì hắn sẽ chủ động đi đến Di Hoà Viện tìm nàng, lúc nào gặp nàng hắn luôn cười ôn nhu, giọng điệu bình thản.
Sau một thời gian dài, Lý Lệnh Uyển quả thực hoài nghi những lời nói uy hiếp của Lý Duy Nguyên ngày hôm đó trên xe ngựa, chỉ là do nàng tưởng tượng quá nhiều mà thôi.
Hơn nữa mấy năm nay hắn đối với nàng rất tốt, chẳng giống như đang giả vờ lừa gạt nàng, cho nên từ từ nàng cũng không còn cảm giác sợ hãi Lý Duy Nguyên như lúc trước nữa, vì thế nàng vẫn đối xử với hắn như trước đây không có gì thay đổi.
Đảo mắt cũng đã đến cuối tháng Chạp, tân niên cũng sắp tới. Tuy rằng lúc trước lão thái thái từng nói đợi Lý Tu Bách trở về sẽ cùng nhau đến chùa Thừa Ân để dâng hương tạ lễ, nhưng bởi vì suốt tháng Chạp đều có tuyết lớn, nên bà cũng đành từ bỏ ý định đi đến đó, sau khi suy tính kỹ càng bà bảo chờ đến đầu Xuân sẽ đi đến chùa Thừa Ân. Đến lúc đó bà sẽ chuẩn bị thêm một chút tiền nhan khói nữa, có lẽ Bồ Tát sẽ không trách gì đâu.
Với Lý Phủ mà nói, năm nay chính là một năm đại cát đại lợi. Bởi vì Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng đều còn trẻ tuổi mà đã thi đỗ cử nhân, hơn nữa cuối năm Lý Tu Bách lại được hồi kinh.
Thậm chí nghe Lý Tu Bách nói rằng, có thể qua sang năm hắn ta sẽ được đề cử cho một chức quan cũng khá lớn, lại còn có thể làm quan ở kinh thành. Lão thái thái nghe xong cực kỳ cao hứng, cho nên trừ tịch năm nay bà liền phân phó người trong phủ mua nhiều đồ vật phong phú so với năm trước.
Buổi sáng ba mươi tết, lão thái thái dẫn mọi người trong Lý gia đến bái tế tổ tiên, sau đó lại trở về Thế An Đường để các vãn bối hành lễ với các vị trưởng bối, theo sau các vị trưởng bối sẽ phát tiền mừng tuổi cho bọn họ. Tiếp đến mọi người cùng nhau tụ tập lại với nhau dùng cơm, tiếp đến cùng trò chuyện với nhau.
Chờ sau khi dùng cơm xong, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi. Bất quá trong Thế An Đường được đặt mấy cái lò than sưởi ấm, mà dưới chân cùng trong tay mọi người đều cầm một lò sưởi nhỏ, lúc này trong phòng đều trở nên ấm áp, cho nên dù trời đổ tuyết thì cũng không lạnh lắm.
Lúc này các vị trưởng bối đang ở trong đại sảnh nói chuyện về việc đầu xuân Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng sẽ tham gia thi hội, vì vậy các trưởng bối rất có nhiều điều dặn dọ với bọn họ, thế nên cả hai người bọn đang cùng ngồi trò chuyện cùng các trưởng bối.
Còn về phần những vãn bối còn lại,bọn họ đang tụ tập cùng nhau vừa cắn hạt dưa vừa bàn luận những chuyện linh tinh. Nhưng trong cuộc trò chuyện này của các ván bối dường như có ẩn chứa chút ý tranh đua, khoe khoang với nhau, hình như có mùi thuốc súng đâu đây.
Đầu tiên là việc Lý Duy Lương đem một túi thơm hồ lô màu xanh ngọc, thêu hoa văn mẫu đơn, bên hông mình ra, rồi khoe khoang: " Đây là chính tự tay Tam tỷ thêu cho ta đó, các ngươi nhìn xem có đẹp không?"
Tất nhiên sau khi nghe hắn ta hỏi như thế, Lý Lệnh Quyên luôn mở miệng khen ngợi, sau đó nàng ta liền lấy từ trong tay áo mình ra một chiếc khăn tay màu hồng nhạt thêu hình con bướm cùng một đóa hoa lan, tiếp tục nói: " Này cũng là Tam tỷ thêu cho ta đó. Hình thêu trên chiếc khăn tay quả thật sống động nha, người khác nhìn thấy chiếc khăn này của ta bọ họ đều khen ngợi."
Tất nhiên sau khi được người khác khen ngợi, Lý Lệnh Yến giả vờ khiêm tốn nói bản thân mình thêu cũng không đẹp lắm đâu, còn nói Lý Duy Lương cùng Lý Lệnh Quyên khen mình như vậy thật khiến nàng ta cảm thấy hổ thẹn.
Ngược khi nghe những điều đó trong lòng Lý Lệnh Kiều cực kỳ khó chịu. Nàng ta khó chịu không phải vì Lý Lệnh Yến không thêu tặng mình, mà là tất cả trưởng bối trong Lý phủ này ai mà Lý Lệnh Yến không thêu đồ vật tặng đâu chứ?
Từ lão thái thái cùng Từ Thị, Tiền Thị hay Chu Thị đều sử dụng đồ vật mà Lý Lệnh Yến thêu tặng, ngay cả huynh muội tỷ đệ cũng thế.
Nhưng Lý Lệnh Kiều vì thấy Lý Lệnh Yến xuất sắc hơn mình rất nhiều, cho nên nàng ta nhìn Lý Lệnh Yến vô cùng không vừa mắt.
Bởi vì nàng ta không muốn thấy người khác tài giỏi hơn mình, cho nên liền mở miệng chọc ngoáy Lý Lệnh Quyên: " Ngươi không biết tự thêu cho mình à? Dùng đồ của người khác tặng cho mà lại chẳng biết xấu hổ còn dám cầm đi khoe khoang khắp nơi sao?"
Sau đó nàng ta lại nói tới Lý Duy Lương: " Cái này thì có cái gì đẹp, cửa tiệm ở bên ngoài phố bán đầy ra kìa, nếu muốn cái đẹp hơn thì kêu Tú nương thêu cho, nhìn màu sắc cùng hình dạng của túi thơm này thì đã hiểu tâm ý của người tặng nhưng tại sao cái túi thơm của ngươi lại có hình dạng như thế kia?
Con mắt nào của người thấy người ta xem trọng ngươi chứ?"
Dứt lời nàng taliếc mắt nhìn Lý Lệnh Yến nói: " Cũng chỉ là thân phận thứ nữ thôi, muốn dựa vào những đồ vật đó để người khác chú ý hơn sao, ta vốn là thân phận trưởng nữ cao quý ai mà thèm làm những trò đó? Có phải ngươi muốn lấy lòng mọi người trong Lý gia này, để bọn họ tìm cho ngươi một trượng phu gia thế tốt, có phải không? Đúng thật là tức cười ghê. Ngươi làm những trò đó cũng vô dụng thôi, sau này địa vị của ngươi cũng giống như Tú nương mà thôi."
Những lời nói đó của nàng ta ý tứ chính là tương lai sau này của Lý Lệnh Yến thân phận luôn thấp kém tựa như Tú Nương vậy.
Sau khi nói xong từng người, nàng ta lại hỏi Lý Lệnh Uyển: " Tứ tỷ, tỷ xem ta nói vậy có đúng không?"
Dạo gần đây thái độ của Lý Lệnh Kiều đối với Lý Lệnh Uyển thật ra cũng có chút tốt hơn.
Tất nhiên nguyên nhân là do hiện tại nàng ta đã đem hết những oán giận đối với Lý Lệnh Uyển chuyển sang người Lý Lệnh Yến mất rồi, hơn nữa vì nàng ta cho rằng trong Lý phủ này chỉ có nàng ta cùng Lý Lệnh Uyển thân phận là con vợ cả mà thôi.
Còn Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên chỉ là con vợ lẽ, nàng ta rất coi thường bọn họ, cho nên nàng khôngcó ý định tiếp xúc với bọn họ, bởi vì như thế sẽ làm mất giá trị của mình.
Lý Lệnh Uyển...
Đúng là ngồi không mà cũng trúng đạn, bất quá với câu hỏi đó của Lý Lệnh Kiều nàng không muốn trả lời chút nào.
Dù sao EQ của nàng cũng đủ dùng vì vậy nàng biết bản thân mình nên làm gì, tốt nhất là nàng không nên lên tiếng trả lời để tránh phải đắc tội với Lý Lệnh Kiều, Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên.
Cho nên nàng chọn cách giả vờ như không nghe điều gì hết, sau đó nàng lẳng lặng cầm một ít hạt dưa đi đến ngồi trên giường La Hán.
Mà những lời nói vừa rồi của Lý Lệnh Kiều giống như một cây châm đâm vào người Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Quyên.
Vốn dĩ trời sinh bản tính Lý Lệnh Quyên rất nhu nhược, sau khi nghe Lý Lệnh Kiều châm chọc mình như vậy liền khóc lóc, nghẹn ngào nói: " Ngũ tỷ, tỷ, tỷ tại sao có thể nói ta cùng Tam tỷ như vậy chứ?"
Mẫu thân của Lý Lệnh Quyên vốn chỉ là một nha hoàn thông phòng, sau này được thăng làm di nương ngày thường Lý Lệnh Kiều rất coi thường nàng ta.
Cho nên khi nghe nàng ta nói như thế, Lý Lệnh Kiều liền hừ nhẹ một tiếng liếc mắt thoáng nhìn qua một cái rồi liền thu hồi ánh mắt.
Ngược lại với Lý Lệnh Quyên, Lý Lệnh Yến không hề lên tiếng phản bát lại, nàng ta chỉ cầm tách trà trên bàn lên từ từ uống, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống, vẻ mặt vẫn luôn dịu dàng mỉm cười chẳng hề quan tâm lời nói đó.
Bởi vì trong đầu nàng ta nghĩ, nếu lên tiếng giải thích thì cũng vô dụng thôi, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Thời gian còn dài, sau này nàng ta sẽ gom hết tất cả ân oán ngày hôm nay trả lại hết cho Lý Lệnh Kiều.
———————//—-//————————-
Chương sau sẽ hơi ức chế một chút các cậu nhớ chuẩn bị tính thần nhé!!! An tâm sau cơn mưa trời lại sáng thôi????????
Sory!! Mấy ngày nay tớ bận quá không up chương đúng hẹn được, các cậu thông cảm nhé!!