Chương 12
Ngày hôm sau cả trường tiểu học đều sôi trào, một tấm áp phích đỏ tươi dán ngay chỗ bắt mắt nhất của bảng thông báo, ở ngay phía trên đầu viết hai chữ thật to, thể chữ đầy cứng cáp: Kháng nghị!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có học sinh cúi đầu lắp ba lắp bắp đọc lên: "Việc nhà trường đánh giá giáo viên ưu tú làm chúng em... Bày tỏ sâu sắc sự nghi ngờ. Giáo viên xây dựng tấm gương... Truyền bá học thức, giải thích nghi hoặc, việc đánh giá phải căn cứ vào học sinh mà định ra. Mong nhà trường suy nghĩ thận trọng, hiểu thấu đáo và chấp nhận, đừng bịt tai mà nghe, sẽ không bao giờ nhìn thấy con đường đi đến tự do dân chủ. Người khởi xướng lớp ba hai.
Một đám học sinh tiểu học há to miệng, ngơ ngác hỏi: "Cái này là có ý gì vậy?"
Thiếu chút nữa Ân Tiểu Mỹ đã ngất đi, vật này lúc sáng dán lên cô không có nhìn kỹ, sao Ân Triết Phi lại dửng dưng viết cả tên lớp học của cô lên đó chứ?
Còn nữa, rốt cuộc tên taobao này viết vậy là có ý gì?
Thời điểm Mao Thuỵ Anh chạy tới, cơ hồ muốn ngất xỉu vì tức, sáng nay hiệu trưởng cũng tới rất sớm, nhất định đã thấy tấm áp phích này, giáo viên vây xem ở một bên hết sức khó hiểu hỏi: "Cô Mao lớp cô thế này là đang hát tuồng gì vậy? Không phải cô đã là giáo viên ưu tú rồi sao? Vậy sao còn để cho học sinh của cô làm trò này."
Mặt Mao Thuỵ Anh đỏ bừng lan đến tận cổ, ngượng ngùng nói: "Cái này... Tôi cũng không biết đây nhất định là bọn nhỏ làm."
Cô hung ác hướng về đám học sinh hét lớn: "Nhìn cái gì vậy, trở về phòng học cho tôi đi!"
Tiết đầu tiên là tiếng Anh, Ân Tiểu Mỹ cẩn thận quan sát từng li từng tí phản ứng của cô giáo, vậy mà cô Laura vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng những tổ chức ra trò chơi thú vị mà còn mở cho họ xem một bộ phim hoạt hình ngắn bằng tiếng Anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết học kết thúc, Tiểu Mỹ vừa vui lại có chút mất mát nói: "Cô giáo thật bình tĩnh nha, sao đối với hành động của chúng ta lại tuyệt không kích động vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Viên Viên thở dài nói: "Áp phích mà cậu viết đó quá kỳ quái, cô ấy là giáo viên tiếng Anh, xem không hiểu!"
"Thật?" Tiểu Mỹ thấy bất an nói: "Mình vốn đang hi vọng cô Laura được vui mừng một chút!"
"Cậu vẫn nên lo cho bản thân đi, tiết học tiếp theo là buổi họp lớp, con cú mèo nhất định sẽ nói đến chuyện này." Tống Viên Viên giống như con chuột ăn vụng, len lén nhét vào trong miệng một miếng khoai chiên.
Sắc mặt Tiểu Mỹ ũ rũ, nhìn bạn tốt ăn vụng nói: "Cậu vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn."
Chuông vào học còn chưa vang lên, Mao Thuỵ Anh đã tức giận ngất trời bước vào lớp, cô đập sách lên bục giảng hét lớn: "Tất cả trở về chỗ ngồi hết cho tôi!"
Đám con nít bị dọa sợ, tất cả đều cuống cuồng chạy về chỗ ngồi.
"Nói! Cái áp phích đó là sao?" Cô giống như con sư tử nổi giận đến đầu tóc cũng rối bời, xem ra tiết học vừa rồi cô đã rất bồn chồn, khó chịu.
Phòng học hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả thở mạnh bọn nhỏ cũng không dám, Tiểu Mỹ cúi thấp đầu sau cùng quyết định giả chết.
"Không nói?" Cô vỗ bàn một cái nói: "Không nói thì cứ lãng phí thời gian thế này đi, các em ai cũng đừng mong đi học, tôi muốn xem thử xem các em có chịu nói hay không?" Cô cười lạnh, kéo cái ghế tới ngồi xuống, âm trầm nhìn cả lớp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau ót tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, đúng lúc này tay Lâm Đệ Nhất giống như pháo hoa bắn lên trời, giơ lên thật cao.
Ân Tiểu Mỹ lập tức sững sờ, thảm rồi thảm rồi, cô sắp bị bán đứng!
Mao Thuỵ Anh vừa nhìn thấy Lâm Đệ Nhất giơ tay, trước mắt liền sáng lên nói: "Lớp trưởng nói đi, chuyện này là thế nào?"
Lâm Đệ Nhất đứng lên quay đầu nhìn Ân Tiểu Mỹ một cái, người sau đã vùi đầu sát vào cái bàn bên dưới, chỉ còn kém chui thẳng vào trong, cô nín cười nhìn Mao Thuỵ Anh thấy chết không sờn nói: "Thưa cô áp phích đó là em dán."
Ôi chao! ôi chao! ôi chao! ôi chao! Ân Tiểu Mỹ kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Đệ Nhất, không riêng gì cô kinh ngạc mà tất cả bạn học trong lớp đều có cảm giác như nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng tây, nhìn chằm chằm Lâm Đệ Nhất đang có vầng hào quang vây quanh.
Mao Thuỵ Anh càng thêm kinh ngạc, hỏi với giọng đầy hoài nghi: "Là em? Nhưng mà... Tại sao em..."
Lâm Đệ Nhất hết sức thản nhiên nhìn Mao Thuỵ Anh nói: "Bởi vì em biết cô Mao ở lần đánh giá này chỉ đứng hạng sáu, em thấy chuyện này quá không công bằng, nếu như được chọn lại một lần nữa, nhất định cô sẽ đứng nhất, ít nhất sẽ là thứ ba! Có thể tham gia cuộc đánh giá giáo viên ưu tú cấp tỉnh! Em là vì đau lòng cho cô mà cảm thấy bất công!" Lâm Đệ Nhất vừa nói vừa uất ức đến mức rơi nước mắt.
Bạn học cả lớp đều hoác miệng thật rộng nhìn Lâm Đệ Nhất.
Hiển nhiên Mao Thuỵ Anh không ngờ tới cô bé này sẽ nói như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng, trước đó cô còn tưởng rằng là bọn học sinh cố ý hạ bệ cô, khiến cho cô xấu mặt, lại không nghĩ tới bọn nhỏ là vì mình, thì ra cô ở trong lòng học sinh lại có địa vị cao như vậy, thật là tốt!
Cô cười khan hai tiếng nói: "Việc này là quy định của trường học, không thể tùy ý thay đổi..."
"Vậy nên!" Lâm Đệ Nhất bộc phát một lòng đầy căm phẫn, nói: "Nếu để cho bọn em đánh giá giáo viên, thì cô nhất định sẽ là giáo viên tốt nhất!"
Tất cả mọi người đều cảm thấy, lớp da toàn thân đang rơi xuống từng lớp từng lớp một.
Sau khi được tâng bốc, trên mặt Mao Thuỵ Anh lộ ra nụ cười lại cố biểu hiện sự khiêm tốn nói: "A a, việc này chẳng qua chỉ là việc, một giáo viên nên làm mà thôi."
Ân Tiểu Mỹ cười hì hì dán sát vào Tống Viên Viên, nhỏ giọng nói: "Mình cứ cho là Lâm Đệ Nhất chỉ biết nịnh hót, đâm thọc, không ngờ còn lợi hại như vậy."
Sau đó mọi chuyện liền dễ dàng hơn nhiều, Mao Thuỵ Anh vốn đối với chuyện này vô cùng giận dữ, nay gặp ai cũng nói: "Hãy để cho học sinh đánh giá đi, chuyện này tương đối tốt, như vậy mới là xã hội công bằng, không phải hiện giờ cứ luôn nói là phải dân chủ sao? Nhìn đi, để cho đám trẻ con sớm ý thức được dân chủ là một chuyện tốt đấy!"
Vốn là người phản đối chuyện này lớn nhất, nay lại trở thành người ủng hộ lớn nhất, có thể nói Lâm Đệ Nhất đã không đánh mà thắng, giết người trong vô hình, mang người đi bán mà đối phương còn giúp Lâm Đệ Nhất đếm tiền, người luôn luôn tự xưng là xảo quyệt như Ân Tiểu Mỹ cũng bội phục sát đất!
Lúc này trong KFC, Lâm Đệ Nhất như một đại gia vừa nhai khoai chiên vừa hưởng thụ dáng vẻ chân chó quạt gió cho mình của Ân Tiểu Mỹ.
"Giống như cậu dùng cứng đối cứng là tuyệt đối không được, chiêu này tên là gì? Chiêu này gọi là đen đặc! Học tập một chút đi!" Lâm Đệ Nhất dương dương đắc ý nói ra những lời không tương xứng với số tuổi, khiến cho những người lớn xung quanh không biết nên khóc hay cười, trẻ con bây giờ trưởng thành sớm thật!
Ân Tiểu Mỹ lại rất khiêm tốn không ngừng nói: "Vâng, vâng, sau này còn phải học tập lớp trưởng đại nhân nhiều hơn mới phải! Nhưng không phải cậu vẫn luôn làm hài lòng cú mèo sao? Sao đột nhiên lại chịu giúp mình?"
"Làm hài lòng cô ấy đương nhiên vì cô ấy là chủ nhiệm lớp nhưng bằng lương tâm mà nói thì mình thích cô Laura hơn, vậy cho nên kì