Một ngày trôi qua thật nhanh, đã đến nửa đêm
Bấy giờ Nhâm Cảnh Thâm mới xong việc, hắn từ nhà hàng bước ra, tay liên tục cầm nắm chiếc điện thoại không rời, đến lúc lên xe cũng nóng lòng điều gì đó.
Bắc Trạch ngồi ghế trước cũng nhận ra điều này, bông đùa:
- Cậu chủ đang nhung nhớ người ta sao? Haha...!vậy 5 ngày tới chịu thế nào được, haiz
Cảnh Thâm cười nhẹ, bộc trực:
- Vừa nhớ...!vừa lo.
Sao hôm nay tôi nóng ruột quá, cảm giác lần này bồn chồn đến khó tả, như có cái gì đang thôi thúc vậy...!Muốn gọi điện nhưng sợ bây giờ cô ấy ngủ rồi
Bắc Trạch chỉ là người đứng ngoài, mọi lời nói chỉ có tính phiến diện, liền khuyên can:
- Cậu lo lắng quá rồi, chẳng phải sáng nay cô ấy đã gọi cho cậu 1 cuộc, ông bà Nhâm 1 cuộc...!Có khi ngày mai cô chủ sẽ nhắn tin lại thôi
Chút lời nói này của Bắc Trạch vẫn chưa hoàn toàn xóa đi lòng hoài nghi của Nhâm Cảnh Thâm, hắn bèn chủ động nhắn một tin ngắn cho Tình Nhu trước, cô đi nghỉ rồi thì mai trả lời cũng được.
Bắc Trạch lắm lời, lại quay xuống nói:
- Lần đầu tiên cô chủ đi chơi...!hãy cho cô ấy chút không gian riêng tư...
Nhâm Cảnh Thâm đành gật gù nghe theo, căn nhà rộng lớn mọi hôm thấy hai người là đủ, hôm nay một mình hắn đi vào thấy lạc lõng đến lạ.
Mới 1 ngày cô đi mà nam nhân đã rối bời đến vậy, để phấn chấn lại tinh thần, hắn nghĩ tới 5 ngày sau hai người sẽ nói chuyện với ba mẹ, như vậy thì mối quan hệ này không cần giấu diếm nữa.
Trong lúc đó
Mười mấy tiếng bay cũng tới nơi, đúng như lời La Vân Ngọc nói, Serbia thật sự rất lạnh, lạnh đến thấu da thịt.
Chiếc áo lông thú dày cũng không đủ che đi đợt run lẩy bẩy của Tình Nhu, cô cẩn trọng bước xuống rồi lên chiếc xe đỗ gần đấy, La Vân Ngọc tận tình theo sau, dặn dò:
- Em ngồi đây cho ấm, anh đi lấy hành lí rồi làm nốt vài thủ tục đã
Anh còn cẩn thận đưa cho cô ly trà ấm mới mua trong sảnh, có Vân Ngọc đi theo cô cũng an tâm hơn hẳn.
Tuy nhiên chỉ là bề ngoài, còn trong lòng ruột gan vẫn nóng nực hết cả lên, một mực nghĩ về Cảnh Thâm và ông bà Nhâm, ban nãy Lý Bình đã liên lạc báo Cảnh Thâm nhắn một đoạn tin khá dài, vẻ khá lo lắng cho cô.
Tình Nhu liếc nhìn rồi nhàn nhạt đáp lại:
- Anh để mai rồi trả lời, nhắn “Em ổn, anh đừng lo”...!Hmm, thêm đại khái mấy câu dặn dò rồi hủy chiếc điện thoại đó đi
Lý Bình cũng hơi phân vân, hỏi lại:
- Hay anh cứ giữ chiếc điện thoại này, nhắn khoảng 3-4 tin nữa rồi vứt đi...!Anh ấy...!hmm, có vẻ quan tâm em...
Tình Nhu vội ngắt lời, mạch lạc đáp:
- Thôi, tốt nhất kết thúc sớm đi bớt phiền muộn sau này...!Em rõ tính Cảnh Thâm, nếu chúng ta còn bây ra nhiều thứ thì càng có manh mối để anh ấy điều tra...!Đã xác định bỏ đi thì nên gạt bỏ mọi thứ
Lý Bình gật gù, nhẹ nhàng trả lời:
-