Tình Nhu sợ hãi khung cảnh trước mặt, âm thanh chùn chụt vang lên giữa khoảng không, nữ nhân vì vậy mà thở hấp hối khiến khuôn ng*c càng căng lên, ẩn sâu vào khoang miệng Nhâm Cảnh Thâm, mái tóc hắn rủ xuống đầu ng*c của Tình Nhu cạ vào ngứa ngáy.
Tình Nhu sau cùng cũng vùng vằng được một bên tay, cô nhanh chóng ẩn vai hắn ra, nỉ non:
- Anh hai...!dừng lại...ah..đừng cắn...ah...!
Nhâm Cảnh Thâm càng ngậm mút thì càng hăng, bên ng*c đã bị sưng phù lên vì lực b* lẫn lực se tay.
Tình Nhu đành giải quyết từng phần, cô nắm lấy bàn tay mạnh bạo của nam nhân đang xoa nắn khuôn ng*c mình, cố gỡ ra vì đầu n*m hồng như chuẩn bị rụng ra mất.
Tình Nhu tiếp tục van cầu:
- Anh..
ah..ưm...!
Cảnh Thâm vì muốn phân tán đi sự tập trung của cô và cạ răng lên đỉnh ng*c, viên hồng ngọc nhạy cảm y như rằng run bần bật lên trong khoang miệng hắn, dây thần kinh quanh bầu ng*c cũng chạy dọc hết cả.
Vật nhỏ ngồi trong lòng hắn khẽ thở hắt, không còn sức chống cự mạnh mẽ, mặc đó cho đến mãi về sau, Cảnh Thâm cảm thấy đủ thì tự khắc rời ra
Khuôn ng*c trắng nõn giờ bầm đỏ lên một mảng, viên hồng ngọc sưng phù lên phình đại, dấu răng của tên ác ma còn in hằn nguyên, dịch bọt còn phủ lên đầu n*m khiến nơi này thêm phần quyến rũ.
Ngay tức khắc, Tình Nhu vùng tay che ngang bầu ng*c, tay còn lại đưa lên che miệng Nhâm Cảnh Thâm lại.
Khuôn mặt cô đỏ gấc như trái cà chua, đầu gục xuống xấu hổ tới mức không dám đụng mặt nam nhân
Ngược lại, Nhâm Cảnh Thâm có chút thỏa mãn, hắn cười khẩy lên thích thú, miệng mở ra ngậm luôn ngón áp út của Tình Nhu vào miệng.
Ở bên Tình Nhu ngót nghét 10 năm, chẳng lẽ hắn không biết em gái hắn nhạy cảm đến độ nào? Ngay cả đầu ngón tay, chạm nhẹ một chút cũng khiến cả cơ thể vật nhỏ quắn quéo, nhất là đầu ngón áp út
Nam nhân nhai cắn nhẹ đầu ngón áp út, thịt mềm mềm được ủ ấm trong khoang miệng nóng hổi của Cảnh Thâm.
Y như rằng, Tình Nhu cũng chịu nhìn mặt hắn, tay ngang không còn che chắn ng*c mà dịch sát lại cơ thể hắn, bàn tay run run đưa lại cố kéo ngón tay mình ra, năn nỉ:
- Anh hai...!nhột quá...!ah..anh...!
Nhâm Cảnh Thâm nhân cơ hội này chế ngự hai tay mình lên hai bên ng*c của nữ nhân, ngón tay hắn hoạt động năng suất vô cùng, cấu véo rồi vê tròn nơi đây đến đau rát.
Tình Nhu một lúc chịu hai áp lực, không chịu nổi mà nức nở khóc, cái giọng cũng oe óe như đứa trẻ chứ không mang chút âm điệu nào của thiếu nữ chuẩn bị trưởng thành.
Cảnh Thâm nhìn trông cũng thấy tội, đành buông tha cho “em gái nhỏ” trong lòng, dỗ dành:
- Tình Nhu...!đừng khóc
Nữ nhân kéo lấy chiếc áo khoác bên cạnh rồi che chắn cho cơ thể mình, vòng tay cô ôm chặt cơ thể như sợ bàn tay Cảnh Thâm lại làm càn tiếp tục.
Nam nhân cũng biết nên nói nhỏ:
- Em định mặc thế về nhà sao? Không định cài lại váy lên cổ mà phô trương ng*c mình hả?
Tình Nhu hằm hè nhìn tên biến thái trước mặt, đề nghị:
- Anh...!nhắm mắt lại đi, mau lên
Cảnh Thâm ngoan ngoãn làm theo, dù gì hắn cũng mới hành xử một cách thỏa mãn, không lẽ gì tiếp tục dọa cô sợ nữa làm gì.
Nam nhân nhắm mắt rồi ngửa đầu ra sau, Tình nhu mau chóng cài lại váy, khóac lại chiếc áo che chắn mình, lí nhí:
- Em xong rồi
Nhâm Cảnh Thâm ngửng dậy nhìn cô, siết chặt vòng tay ôm vật nhỏ, ngắm nghía khuôn mặt cố quay đi né tránh ánh mắt hắn, buông lời khen:
- Tình Nhu..
em ngọt ngào lắm
Sau cùng cả hai cũng an toàn về tới nhà, ông bà Nhâm ngồi nghỉ ngoài phòng khách thấy cả hai cùng tiến vào, lấy làm lạ, hỏi:
- Tình Nhu về sớm vậy sao? Mà