Trong khi đó tại 1 nhà kho cũ
Nhâm Cảnh Thâm đường hoàng bước vào, chiếc áo da mỏng khoác ngoài tô lên vẻ bụi bặm và lì lợm của hắn.
Bắc Trạch nhìn ra thấy hắn, liền nói:
- Đợi mãi..
Cảnh Thâm nhàn nhạt hỏi:
- Nó đâu rồi?
Bắc Trạch cười nhẹ, chỉ hướng bên trong rồi giọng khinh bỉ:
- Kìa..
Bên trong ấy, chắc chưa bao giờ khổ sở như này nên đếm trằn trọc, tờ mờ sáng mới ngủ
Nhâm Cảnh Thâm cơ bản không quan tâm, hắn cất công bỏ ra 1 ngày quý giá để cống hiến cho Nhâm thị mà đến đây vì muốn giải quyết cho gọn ghẽ.
Bước vào bên trong, Nam Triều ngồi vật vờ khổ sở, khuôn mặt có chút bầm vì bị đánh, bộ vest hàng hiệu cũng bẩn thíu dính đất cát.
Nam nhân bị trói ngồi trên ghế nhỏ, người xiêu vẹo vì đang ngủ gật.
Cảnh Thâm nhìn thế thì ra lệnh:
- Gọi nó dậy đi
Một tên mang ít nước lạnh ra rồi đổ từ trên đầu Nam Triều xuống, nước lạnh đá nên khiến anh ta giật bắn mình, tỉnh ngay
Nam Triều mơ hồ nhìn xung quanh, sau cùng thấy Nhâm Cảnh Thâm thì mới nhận ra rõ ràng sự tình, hét lên:
- Thằng chó...!Mày tưởng mày là ai? Ha..mày nghĩ đã hại chết anh trai tao và muốn xử luôn tao à?1
Nhâm Cảnh Thâm không những không nóng giận mà hết sức bình tĩnh, giải đáp:
- Mày biết anh trai mày 10 năm trước đi gây sự trước với người của Nhâm gia chứ? Đám người của thằng đấy đã giết chết cánh tay đắc lực nhất - Tư Huấn
Nam Triều vẫn ngông nghênh, cười khẩy:
- Đó không phải là một thành tích à haha? Rồi sao, chúng mày có định trả thù cho tên Tư Huấn đó không?
Cảnh Thâm cười nhẹ, đáp:
- Mày thích Tình Nhu đúng không? Thích đến mức nào?
Nam Triều bất ngờ bị hỏi đến tình cảm thì nhụt chí, dù gì anh ta thích nhiều lắm chứ, ba năm học cấp 3 trong trường và biết đến nữ nhân, ngày ngày trong lòng vẫn chỉ quan tâm mình Tình Nhu.
Khi biết cô là em của Nhâm Cảnh Thâm, người nhà Nhâm gia thì có chút hụt hẫng nhưng tình cảm vẫn như vậy
Nhâm Cảnh Thâm trông vẻ mặt đờ đạc ra thế kia thì biết rõ tên trước mặt đang suy tính gì.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Tư Huấn là bố ruột Tình Nhu...!Anh trai mày giết bố em ấy, mày thích em ấy..
Ngược đời nhỉ?
Nam Triều đang mông lung nghĩ ngợi, nghe đến đây thì bàng hoàng, lắp bắp:
- Sao..
Cái gì? Bố..
Bố ruột?
Nhâm Cảnh Thâm sau cùng ngồi cười, đám đàn em xung quanh cũng trông vẻ đần thối của Nam Triều mà ngặt nghẽo.
Nam Triều tức tối, anh ta đến giờ mớ biết, có bản trong thời gian vừa rồi chỉ nghĩ Tình Nhu là người nhà Nhâm gia, là ruột thịt của gia đình này chứ không hề có nguồn tin tìm hiểu kĩ nào cho thấy rằng Tình Nhu là con gái của Tư Huấn, được Nhâm gia nhận nuôi...!Như này nên nói là Nhâm gia bao bọc thông tin quá kĩ hay Nam Triều anh ta đã quá tự tin vào bản thân.
Đáp án tốt hơn là cả hai điều đó
Bất giác Nhâm Cảnh Thâm ra hiệu trật tự, nói:
- Nào..
Tình Nhu gọi tới, cùng xem cô ấy nói gì nhé?
Bắc Trạch đi ra kéo màn hình máy chiếu xuống, nối video call hình ảnh.
Cảnh Thâm bắt máy, giọng từ đe dọa, gằn tiếng thì chuyển sang trìu mến khó tin:
- Tình Nhu, tôi đây
Khuôn mặt nữ nhân hiện lên trên màn hình lớn tươi rói, cười lớn thật tỏa sáng, chất giọng cũng trẻ con hí hứng:
- Anh hai..
Anh biết sáng nay em đã ha-oai như nào không?
Cảnh Thâm khuôn mặt tỏ vẻ tò mò, đợi chờ cáu trả lời của vật nhỏ.
Tình Nhu sau cùng chỉnh máy ra phía đám đông học sinh đang tụ tập quanh Cửu Hồ chửi bới, một sự hỗn loạn nhẹ phía tủ để đồ.
Sau cùng Tình Nhu đi ra khỏi chỗ đó, đi trên hành lang vắng vẻ để có không gian nói chuyện
Nhâm Cảnh Thâm cười nhẹ, khen:
- Em đã xử Cửu Hồ rồi sao? Thật giỏi
Tình Nhu được khen thì cười khúc khích, mỗi lần cười lên là đã đáng yêu lắm rồi, nay khuôn mặt cô trong điện thoại còn được hiện lên máy chiếu to cỡ đại nên ai trong kho cũng thấy