Tình Nhu từ từ lùi ra xa, ánh mắt của Nhâm Cảnh Thâm từ nãy đến giờ vẫn dán chặt vào nhìn con bé, chưa gì đã để lại ấn tượng ban đầu không có tốt.
Nó muốn chạy đi ngay khỏi chỗ này nhưng sau cùng nhìn xung quanh chỉ là hàng dài hành lang, lối kiến trúc lạ, vô số phòng và không có ai.
Ánh mắt Tình Nhu sáng rực tìm kiếm ai đó rồi lại đìu hiu đến đáng thương.
Rõ ràng là không còn ai khác ngoài tên nam nhân trước mặt, cái tên “bác” đã 23 tuổi rồi
Bất giác Nhâm Cảnh Thâm đi lại gần hơn, chạm lấy đôi tay thon dài áp lên má Tình Nhu, cuối cùng mới cất đi bộ mặt lạnh lùng như nãy, cười thật tươi giới thiệu:
- Aizz..Đừng sợ, anh không phải là người xấu nên sẽ không làm tổn hại gì đến em hết
Để tạo sự tin tưởng nên Cảnh Thâm còn chọc tay vào chiếc bụng béo của Tình Nhu, khuôn mặt nhu mì lạ thường, hỏi:
- Ai lại đi bắt nạt trẻ con bao giờ?
Tình Nhu bụm cười vì nam nhân này ngón tay di chuyển rất nhanh, mới đó đã chuyến sang cù léc nên sự đề phòng của con bé đã được dỡ bỏ.
Tuy nhiên vẫn khôn ngoan mà hỏi:
- Thế..
bác là ai?
Cảnh Thâm trước câu hỏi này chỉ cười trừ, hắn xoa đầu con bé rồi giọng nói lại thâm trầm như lúc đầu:
- Em sẽ biết sau, nhưng hiện tại hãy nhớ một điều...!Anh 23 tuổi, chưa già nên không thể gọi là “bác”, sau này phải gọi “anh”
Tình Nhu gật gù hiểu rồi toan định nói gì tiếp thì Nhâm Cảnh Thâm đã thẳng thừng rời đi, vạt áo dài phất sau rồi từng bước chân sải dài đi trên hành lang dứt khoát.
Đôi chân nhỏ lon ton bước theo, toan hỏi tiếp thì tiếng nói đằng sau vọng lại:
- Tình Nhu dậy sớm thế sao con? Vậy xuống đây bác chuẩn bị bữa sáng rồi
Diệm Thanh từ cầu thang đi lên, với tay gọi con bé, Tình nhu lại lon ton chạy ngược lại, bước chân loắt thoắt chạy rất chậm, cơ thể mũm mĩm rung rung lên lớp mỡ ở bụng, cười nói:
- Vâng ạ
Trong khi đó, xác Tư Huấn được xử lí cẩn thận, Thế Thành đứng trước hòm xác rồi trầm mặc, thi thoảng thở dài, quay ra nói với Chu Cầu:
- Ngày mai sẽ tổ chức tang lễ cho Tư Huấn..
thông báo cho các anh em thân tín thôi
Chu Cầu tuân lệnh rồi hỏi nhỏ:
- Anh Thành...!còn Tình Nhu, con bé...?
Nhâm Thế Thành nghĩ đến lại rối trí, tối qua còn ở bên ba mình mà sáng nay nghe tin ba mất thì liệu đứa trẻ đó có chịu nổi hay không? Ông day đầu rồi ậm ừ:
- Con bé phải biết chuyện này thôi...!phù
Tối đó
Tình Nhu ngồi thơ thẩn chơi ngoài bàn trong khi đó Diệm Thanh cùng mấy người hầu đang lúi húi trong bếp, từ trên cầu thang Nhâm Cảnh Thâm đi xuống, hình như mới tắm xong nên trời đương lạnh mà hắn mặc quần bông dài rồi chiếc áo ba lỗ đen thêm chiếc khăn vất vưởng trên đầu.
Nam nhân đi lướt qua Tình Nhu, thẳng hướng vào phòng bếp, cao giọng khen ngợi:
- Mẹ à, bữa tối chắc ngon lắm, mùi đồ ăn đã phả khắp xung quanh rồi...!
Diệm Thanh quay ra nhìn con trai phong phanh thì đánh nhẹ vào bắp tay, nói:
- Trời lạnh, muốn cảm sao?
Cảnh Thâm không để tâm đến điều đó, tiện tay lấy quả táo nhỏ rồi đưa lên miệng ăn ngon lành, hỏi khác:
- Ba chưa về ư? Ha, chắc lo chuyện chú Tư Huấn..
mai là..
Tình Nhu đang nghe ngóng nghệt mặt ra cũng bừng tỉnh, đó chẳng phải là tên ba nó sao, con bé đã thắc mắc cả sáng nay rằng “Ba đi đâu?” nhưng Diệm Thanh chỉ đành lấp liếm rằng đang bận chứ chưa nói sự thật.
Diệm Thanh nghe Cảnh Thâm nhắc tên Tư Huấn rồi quay ra nhìn Tình Nhu bỗng trở nên sốt sắng, lần này bà đánh thật mạnh vào lưng Cảnh Thâm, gằn lên:
- Tình Nhu đang ngồi ngoài..
đừng nhắc gì nữa, im
Lúc vui vẻ thì không sao còn lúc nghiêm túc hay nổi đóa lên mới thấy khi chất của vợ một ông trùm, ánh mắt Diệm Thanh nhìn qua hay hằm hè người khác là đủ gây áp lực cho họ rồi, có lẽ đôi mắt ấy được di truyền cho Nhâm Cảnh Thâm hắn.
Nam nhân nghiêm túc trở lại, sau cùng mới để ý Tình