Nhâm Cảnh Thâm bắt đầu lái xe về Nhâm gia, ba mẹ hắn có vẻ rất vui và hào hứng với cuộc hẹn này nên liên tục gợi nhắc lại.
Diệm Thanh cười nhẹ, nói:
- Lúc nãy khi con và Thẩm Diên ra ngoài, bác gái đã nói tốt về con rất nhiều...!Tình Nhu hôm nay rất tốt, con để lại ấn tượng cho Triết gia cũng là làm đẹp mặt cho ba mẹ
Tình Nhu hơi nghiêng người xuống, cô nhẹ nhàng đáp:
- Cũng chỉ là phép tắc thường ngày thôi ạ, ba mẹ vui là con mừng rồi
Nữ nhân nhìn sang trái, trông vẻ mặt Nhâm Cảnh Thâm nghiêm túc lái xe, từ nãy hắn không nói nhiều lời, tập trung làm việc của mình, con mắt không dao động nhìn xung quanh, chăm chăm nhìn thẳng.
Sau cùng cũng về đến biệt phủ Nhâm gia, Nhâm Cảnh Thâm chủ động xuống mở cửa xe cho ba mẹ, cẩn trọng nhắc:
- Tối muộn rồi, ba mẹ nghỉ ngơi sớm và uống thuốc bổ nhé..
Mai kia con với em lại qua
Thế Thành gật gù rồi cùng vợ mình đi vào, không quên nói:
- Được rồi..
hai đứa về nghỉ sớm nhé.
Ba mẹ vào trước đây
Sau cùng, ngoài cổng lớn còn lại Nhâm Cảnh Thâm và Tình Nhu, hai người đứng hai bên đối diện nhau, nam nhân nhìn cô rồi lại không nói gì, cứ thế lặng lẽ ngồi vào ghế lái.
Tình Nhu thì thở dài, đứng hít một ngụm khí trời rồi mới ngồi vào trong xe, cẩn thận cài dây an toàn.
Trên xe không ai nói lời gì, cả hai im lặng từ biệt phủ Nhâm gia về tới biệt thự riêng của hai người, Tình Nhu biết rõ hắn chắc không thích việc này, lại thấy hôm nay không khí vui vẻ, nam nhân họ Triết kia lại chủ động và khôn khéo trong nhiều mặt...!tất thảy đều khiến Cảnh Thâm như trơ trọi một mình
Về đến nhà, Nhâm Cảnh Thâm sải từng bước dài lên phòng mình, toan đóng cửa lại thì Tình Nhu lạch bạch chạy tới kịp, cô chắn cửa lại, chảnh chọe:
- Nè...!anh quyết giữ thái độ này với em á hả? Em không làm gì sai mà anh cứ lừ lừ như tàu điện vậy?
Nhâm Cảnh Thâm chau mày, hắn khoan thai đút tay dưới túi quần, chờ đợi mấy lí sự tiếp theo của vật nhỏ.
Cô được thế nói thêm:
- Nếu anh vẫn quyết giữ thái độ này thì tùy...!nhưng có gì muốn nói thì nói ra, đừng khiến nhau phải căng thẳng
Tình Nhu hằm hè nhìn hắn, toan quay về phòng thì bị kéo ngược trở lại vào phòng của tên biến thái này, biết chuyện chẳng lành, cô bối rối:
- Ag...!anh muốn nói gì thì từ từ nói...!nào, đừng..
em không vào
Nam nhân không mất sức lôi vật nhỏ vác lên mình rồi vào trong đóng cửa lại, nữ nhân ẩn tay hắn ra thì ngã lúi húi, suýt đập mạnh cơ thể xuống đất thì vòng tay Nhâm Cảnh Thâm lại đưa ra kịp thời, đỡ lấy cô, cuối cùng cũng chịu mở miệng:
- Tiểu Nhu..
cẩn thận
Nhâm Cảnh Thâm bế thốc cô ném lên giường, bàn tay nắm lấy vạt váy nữ nhân, Tình Nhu một lần nữa ríu rít:
- Nhâm Cảnh Thâm...!không được xé..
xin anh, không được xé...!đây là váy mẹ thiết kế và đưa cho em...!anh đừng xé mà
Nam nhân ngừng tay lại, cơ thể hắn đè ép Tình Nhu dưới thân, khuôn mặt hắn trông đợi sự ứng xử tiếp theo của vật nhỏ.
Cô thở dài một hơi rồi lí nhí:
- Em sẽ cởi...!tự cởi
Tình Nhu ưỡn lưng