Đến mức này, Triết Thẩm Diên không nhịn được liền buông lời:
- Nhâm Tình Nhu...!à không, họ Châu, ba Châu Tư Huấn, chết được 11 năm trước rồi...!Em vẫn nghĩ mình xuất thân trâm anh thế phiệt, tiểu thư độc tôn của Nhâm gia đấy à?
Anh chỉnh lại vạt áo rồi đường hoàng nói tiếp:
- Em được nhận nuôi về mà tự tin lên mặt nhỉ? Tôi nghĩ em nên tính cho đại cục một chút, em biết mối quan hệ của 2 gia đình tốt đẹp đến nhường nào, bây giờ em lật lọng trong mối quan hệ, thử hỏi Nhâm gia sẽ nghĩ như nào? Em không định đền ơn Nhâm gia đã nuôi dưỡng mình đấy à?
Tình Nhu cười trong lòng, hôm trước cô cũng e sợ điều này mà nói với Nhâm Cảnh Thâm, hắn đã khẳng định rất rõ rằng sẽ không có chuyện Nhâm gia vì việc này mà ghét bỏ cô được.
Để cẩn thận thì cô cũng thủ thỉ hỏi mẹ, bà Diệm Thanh chắc nịch đáp:
- Tại sao Nhâm gia lại ruồng bỏ con? Không yêu cậu ấy thì còn những người khác, con còn chưa đủ 18..
tuổi đời quá trẻ, có thể đi tìm các đối tượng khác.
Sao lại lo sợ là bị ép buộc bên cậu Triết đó chứ?
Tình Nhu tạm yên tâm, mè nheo:
- Nhưng mà mẹ à..
còn ba, ba với bác Triết thân nhau như vậy, nếu con từ chối anh Thẩm Diên, bác ấy sẽ nghĩ sao đây?
Diệm Thanh chủ tâm tưới hoa, vốn dĩ cũng không hào hứng với chuyện này, nhàn nhạt đáp:
- Ôi dào...!ba mày thì bạn bè đẫy rẫy ra, thân thiết là gọi trước mặt để lòe với nhau...!Chứ mẹ sống với ba con gần 40 năm, ông ấy chỉ coi Tư Huấn là anh em thân tín nhất, người tri kỉ từ lúc cả hai mới làm đàn em cho một vị giang hồ khác.
Tất cả những người khác ngoài Tư Huấn, dù có thân đến như nào...!thì có những lúc cũng phải “thân ai người nấy lo” thôi con ạ
Tình Nhu khẽ cảm động, cô cũng có chút vui trong lòng sau lời nói ấy.
Bà Thanh nói thêm:
- Vả lại là trong đám bạn làm ăn hay thân quen của ba con, bác Triết từng làm Cục trưởng, con trai lại ở trong hàm ngũ cao của Quân đội, được cử đi du học nước ngoài thì không phải tầm thường...!Vừa hay bác Triết lại đề nghị con và Thẩm Diên gặp nhau xem sao nên ba mới đồng ý, vốn nghĩ hai đứa cũng xứng đôi vừa lứa ấy mà
Tình Nhu nghe vậy liền thở phào, thoải mái hẳn ra.
Cô chống nạnh hít hà không khí thoáng đãng và thơm nhè nhẹ của vườn hoa bà Thanh trồng, sảng khoái nói lớn:
- Trời đẹp quá...!Quá đẹp, đẹp như lồng đèn sáng chói Trung thu hahaah
Diệm Thanh cắm hoa vào trong bình, mập mờ kể:
- Thật ra mẹ cũng đoán ra dụng ý tại sao bên Triết gia lại sấn sổ với con như vậy rồi..
Chắc muốn dựa thế Nhâm gia để...!À mà thôi, chuyện người lớn vớ vẩn ấy mà, thế dạo này con với Thẩm Diên có gì tệ lắm sao mà lại hỏi mẹ chuyện này?
Tình Nhu lắc đầu, viện cớ:
- Không..
nhưng con hỏi trước, tại con thấy mối quan hệ này đi hơi nhanh
Tình Nhu nghe rõ từng lời mập mờ kia của bà Thanh, lọt từng chữ vào tai cô thì không thể nào dễ dàng cho qua được.
Lần trước Cảnh Thâm cũng có nói qua về việc gia đình họ Triết kia mà móc nối được quan hệ thân cận hơn nữa với Nhâm gia thì sẽ có lợi lớn.
Chính điều này sẽ