Nhâm Cảnh Thâm trắng bệch mặt, hắn chống tay trước cửa, dáng người dang rộng như cánh chim đại bàng chở che vật nhỏ sau cánh cửa này.
Nam nhân cương trực:
- Mẹ à...!Có chuyện gì mà mẹ vào phòng con chứ? Phòng con..bừa lắm...!Con không tiện và có lẽ là...không thoải mái nếu mẹ vào
Lời nói tưởng chừng gây uy hiếp với đối phương nhưng với Diệm Thanh thì khác.
Bà đứng trân trân nhìn nam nhân trước mặt, thằng con cao lớn tầm m9 đối với bà phải như người khổng lồ vậy.
Diệm Thanh vỏn vẻn m55, ba nó chỉ m7 mà hai ông bà nuôi khéo nên đẻ ra thằng trời đánh thích đi lí sự với cha mẹ thế này đây
Diệm Thanh không nhiều lời, một chân giơ lên đạp ngang khuỵu gối của Cảnh Nhâm, nam nhân đau đớn mất đà ngồi gục xuống, bủn rủn:
- M..m..mẹ à, đau quá...!Mẹ..mẹ học chiêu này...của ai thế?
Nam nhân bò lăn dưới đất, ôm chặt cứng bắp chân mới tê liệt, cố kéo dài thời gian bằng mấy câu hỏi nghe huề vốn.
Diệm Thanh quay lại nhìn con trai, bà không đùa cợt mà nghiêm túc:
- Cảnh Thâm...!Con có cuộc sống riêng, mẹ không cấm.
Nhưng trong căn phòng này có phải là người phụ nữ nào con đem về không? Cô ấy vẫn ngủ nên con nhất quyết không cho mẹ vào à?
Cảnh Nhâm đen kịt mặt lại, vậy là bà nghi ngờ hắn đi chơi gái nhưng đem về nhà sao? Năm xưa ba hắn - Nhâm Thế Thành, tính chất công việc giao du đủ loại người, từ những ông to bà lớn trong chính trị, các chủ doanh nghiệp cho tới mấy anh em dân xã hội, các loại gái phục vụ luôn kè kè bên cạnh trong mỗi chuyến bàn việc, tiếp rượu.
Tuy nhiên ông Thành lại chưa một lần để mắt tới những người phụ nữ ấy, dù có xinh đẹp, trẻ trung và dịu dàng hơn Diệm Thanh.
Cơ bản vì tôn nghiêm, tình yêu cùng...nỗi sợ vợ mình của Nhâm Thế Thành.
Bà Thanh lại cực ghét việc ngoại tình nên chắc chắn ngăn cấm, tưởng rằng con mình lại quan hệ vớ vẩn nào liền như con hồ trước mặt hắn
Nhâm Cảnh Thâm vẫn lê lết dưới sàn, nhún nhường:
- Mẹ à...!Không có đâu
Diệm Thanh không bỏ qua, bà nắm vào tay cửa rồi mạnh mẽ mở ra, bước vào phòng rồi cảnh tượng trước mắt cũng khiến bà rồ lên:
- Ôi trời...!Cảnh Thâm...!Mày,..mày...!
Nam nhân xuýt xoa cơn đau, gắng gượng đứng dậy rồi trong lòng cũng nặng trình trịch, dẫu biết chuyện giữa hai người rồi có lúc phải lộ ra thôi nhưng không ngờ là đến sớm thế.
Hắn có thể đương đầu và mặc cho ông bà Nhâm trách mắng...nhưng còn Tiểu Nhu, vật nhỏ luôn sợ hãi, dễ xấu hổ và đau đáu lòng về mang ơn Nhâm gia.
Nay để mẹ chứng kiến cảnh này, đúng khiến hắn ân hận
Cảnh Thâm trầm mặc:
- Con xin lỗi...!
Hắn bước từ từ vào phòng, ban đầu ủ rũ nhìn vào thì liếc lên giường lại thấy trống trơn, có hơi xô lệch ga nhưng không thấy Tình Nhu đâu cả.
Ngược lại dưới sàn là đủ loại quần áo hôm qua nam nhân vứt thẳng tay xuống, chỉ toàn là đồ nam, cốc trà góc bàn cũng đổ lênh láng xuống sàn, gối rơi xuống đất...!Nhìn khá bừa
Diệm