Tình Nhu sốt sắng hơn thường, ngồi quay nghiêng về phía Cảnh Thâm, nét mặt không giấu nổi sự bồn chồn, mãi chỉ thấy nam nhân này giữ thái độ im lặng, thở dài rồi nhăn mày nhăn mặt.
Cô gặng hỏi:
- Nào..
anh mau...!
Chưa kịp nói hết lời, bất giác Nhâm Cảnh Thâm lao vào ôm trầm vật nhỏ như thứ đồ chơi để an ủi, dáng điệu hắn không phải vẻ cao ngạo thường tại mà trở nên yếu mềm, giọng nói cũng mè nheo hơn hẳn:
- Tình Nhu...!chúng ta sắp phải xa nhau rồi, không biết bao giờ...!tôi lại được gặp lại em nữa? Tôi sống sao nổi đây
Tình Nhu ngớ người, cô bị hắn vồ lấy suýt ngã ngửa lưng ra đằng sau nhưng vẫn trụ lại được, thay vào đó là cột sống đang nghiêng ngả cùng cực.
Nữ nhân khó hiểu:
- Sao..
sao thế anh? Mà anh..
đè lên em nặng quá...phù...!
Nhâm Cảnh Thâm sau cùng tiết chế lại hành động, hắn rúc đầu mình xuống hõm cổ Tình Nhu, dụi dụi vào như làm nũng rồi mới trình bày tường tận:
- Tập đoàn mới kí hợp đồng hợp tác với một doanh nghiệp nước ngoài...!Ba bảo tôi phải đích thân sang bên đó và bàn công chuyện...!
Nam nhân ủ rũ:
- Tại trước kia tôi đã từ chối sang họp bàn trực tiếp rất nhiều rồi...!haiz...!Em nói xem, ba thật “ác” quá đi à
Tình Nhu lẳng lặng hỏi:
- Anh phải đi bao lâu mà chúng ta không thể nào gặp lại nhau nữa?
Nhâm Cảnh Thâm thản nhiên đáp lại:
- 1 tuần đó Tiểu Nhu...!
Đến mức này nữ nhân cũng phát dồ, cô ẩn mạnh tên ác ma này dịch ra khỏi mình, kê ghế ra xa rồi nhanh chóng dùng nốt bữa ăn, khuôn mặt hằm hè nhìn Nhâm Cảnh Thâm.
Hắn khó hiểu lại nhăn nhó:
- Tình Nhu...!sao em ngồi xa thế? Thái độ của em với tôi là sao chứ?
Cô không buồn đáp, xong bữa liền để bát dĩa ra dọn phần của mình, mặc cho Cảnh Thâm nhìn mình trơ trọi.
Sau cùng cô đứng chống nạnh, hỏi:
- Thế bao giờ anh đi?
Nam nhân mân mê vạt áo của vật nhỏ:
- Sáng ngày kia
Tình Nhu ngẫm nghĩ một hồi, suy tính vài việc rồi bảo:
- Ừ được..
mai em về nhà ba mẹ ở
Nhâm Cảnh Thâm cứ áp bàn tay cô vào má hắn, hôn nhẹ vào lòng tay, lên các đầu ngón hay sờ nắn thớ da mềm mịn này, nhẹ nhàng đáp:
- Được...!em ở chung với ba mẹ tôi cũng yên tâm hơn...!Nhưng mà tận 1 tuần lận, hay em đi công tác cùng tôi không, Tiểu Nhu?
Nữ nhân nhếch cười, sau cùng giựt tay ra khỏi Cảnh Thâm, gằn lên:
- Anh bớt bớt lại đi...!anh đi công tác mà nghiêm trọng như tập đoàn sắp phá sản hay gì? Lại còn...!làm vẻ ủ rũ nữa..
thật phiền phức..
anh đi đi cho khuất mắt em
Nhâm Cảnh Thâm hôm nay như biến thành con người khác vậy, hiền lành, cam chịu và không chèn ép vật nhỏ hơn mọi ngày.
Như ngay lúc này vậy, dù bị tiểu thỏ xỉ vả nhưng hắn không có thái độ gì là chuẩn bị ra sức ép lên cô, chỉ ngoan ngoãn nghe