La Vân Ngọc và Tình Nhu nghe vậy liền thoáng bất ngờ, riêng La Vân Ngọc là sự vui sướng len lỏi, lắp bắp hỏi lại:
- Mẹ...!mẹ nói...?
Mạc Tâm đặt tay lên bàn, lặng lẽ nhìn xuống phần ăn của mình, nghiêm túc nói:
- Mẹ có rất nhiều chuyện sẽ tâm sự và giải quyết riêng với con sau.
Nhưng Vân Ngọc, con phải làm đến mức này sao? Con tự tổn thương chính mình, che dấu sự thật và sống như con nói là “khổ sở”...!nghe thật là giam cầm.
Giá như con hãy thật lòng với gia đình sớm thì ba mẹ không mắc công suy nghĩ hay con phải cố gắng kiềm chế.
Con nghĩ ba mẹ sẽ vui vì con giấu đi chuyện này à?
Vân Ngọc thở dài, muộn phiền:
- Con thực sự...!con rất sợ ba mẹ không chấp nhận chuyện này.
Ba sẽ cảm thấy ghê tởm, mẹ cũng thấy mất mặt, anh hai...!cũng không còn yêu quý con nữa.
Đâu phải ai cũng dễ chấp nhận...!
Mạc Tâm cười nhẹ, giọng nói êm dịu xuôi đi sự căng thẳng trong La Vân Ngọc, đáp:
- Vân Ngọc, ba mẹ sẽ không...!dĩ nhiên là sẽ rất sửng sốt và...!hm, có chút buồn đấy.
Nhưng sau cùng vẫn là cuộc đời của con cái mình quan trọng hơn cả.
Tất cả cảm xúc, thể diện, lời dèm pha bên ngoài...!nó sẽ bủa vây chúng ta nhưng không thể mãi mãi
Tối muộn
Bác Mạc Tâm trở về nhà trước còn La Vân Ngọc sẽ chở Tình Nhu về lại Nhâm gia, có chút nhẹ lòng hơn dù đây mới là cửa ải đầu tiên, sẽ phải đối mặt với ông La, với cả gia đình nhưng chỉ cần có mẹ ủng hộ, Vân Ngọc đã thấy an lòng rất nhiều.
Lúc lái xe, liền lắm lời hơn hẳn:
- Tình Nhu...!phản ứng của mẹ nằm ngoài suy nghĩ của anh, mẹ đã hoàn toàn lo cho anh và không chút phản đối nào về chuyện tình cảm này...!tuy là có buồn, mẹ nói vậy nhưng thực ra thất vọng lắm
Tình Nhu cười nhẹ, chạm vào cầu vai của La Vân Ngọc vỗ nhẹ an ủi, khuyên:
- Anh đừng nghĩ vậy, bác buồn vì anh giấu gia đình lâu như vậy, đến mức tinh thần suy kiệt, căng thẳng rồi tự làm đau mình...!anh làm vậy sẽ khiến bác nghĩ mình chưa phải bậc sinh thành tốt, con cái phải chịu khổ
Tình Nhu thu tay lại, liếc nhìn đồng hồ rồi thở dài, sau cùng mặc kệ, nói tiếp:
- Bây giờ có lẽ anh không phải giấu giếm như trước nữa, em nghĩ sau khi nói chuyện cụ thể với gia đình hơn thì ba mẹ sẽ muốn gặp anh Lý Bình lắm...!hai người nên có sự chuẩn bị
Gặp mặt đôi bên là điều mà Vân Ngọc lẫn Lý Bình đều mong ngóng, Lý Bình còn người mẹ già, thần trí lúc nhớ lúc quên, Vân Ngọc đã gặp rất nhiều lần, tuy bác gái không nhớ rõ anh nhưng lại có ấn tượng tốt.
Còn Lý Bình thì chưa bao giờ được La gia biết tới, che dấu bản thân và chỉ có thể gặp La Vân Ngọc vào một vài khoảng thời gian nhất định
Cả hai nói thêm vài chuyện khác trên đường về nhà, Tình Nhu thì có chút e ngại, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, cô đã quên béng mất thời gian hẹn gọi với Nhâm Cảnh Thâm, trong một tuần hắn đi công tác chỉ có yêu cầu là cô hãy gọi điện đúng giờ, vậy mà Tình Nhu đã trễ hẹn 2 lần rồi, thời gian hai người không được nói chuyện nhiều vì Cảnh Thâm ở bên đó trái múi giờ, cần đi nghỉ sớm nên hắn phải tận dụng thời gian.
Sau cùng Vân Ngọc lên tiếng hỏi, phá tan mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu nữ nhân:
- À Tình nhu, anh cũng có chút tò mò...!Liệu em có bạn trai chưa nhỉ? Nếu