“Đúng là đứa không có cha có khác, dạy dỗ chẳng đàng hoàng.
Không nhận cũng là đúng.”
Nó đau lòng vậy đấy, gia đình cô họ làm gì sai? Chỉ có cô là sai, sai khi khiến mẹ và ngoại phải chịu những lời cay nghiệt, sai khi quá tin vào tình yêu chớm nở.
Không có cha, đó đâu phải lỗi của cô, của gia đình cô.
Sao họ luôn mang cái ký do đó ra để khẳng định nhân cách một con người..thế mới hiểu cái câu không ở đâu ai tốt toàn diện, và cũng chẳng xấu tất cả.
Đôi khi những người thân, bạn bè cô còn mang ra trêu đùa vậy cô lấy gì khẳng định ai cũng chấp nhận mình.
Cô giờ chẳng muốn khóc, khóc làm gì? Để được thương hại, hay để người khác chỉ trích thêm?
Thấy cô đã mệt mỏi khi thức cả đêm không ngủ được trên xe, giờ lại còn đau lòng như thế, hắn quả không cam lòng được.
Hàn Thiên vội ôm chặt lấy cô để phòng mọi trường hợp, hắn gạt đi âu lo cố cười một cái với bé An bảo :
“Bé ngoan có thể cho anh xin cốc nước không?”
Thấy người đàn ông to cao đứng trước mặt mình, nói chuyện tưởng thân thiết vậy khiến An có vẻ hơi sợ.
Con bé rụt người lại, không còn cái vẻ mạnh dặn khuyên ngăn dì của nó, mà đứng trước hắn An như bị tóm được điểm thóp.
Tuy An nhìn rất ngây thơ lại còn khá nhỏ nhắn, nhưng con bé đã gần 16 tuổi rồi.
Có thể nói con bé bị chậm so với các đứa trẻ khác, cả về não bộ lẫn hành động, khuôn mặt.
“Dì ơi, ông bác này là ai ạ?”
Ông Bác? Hai dì cháu nhà này ai cũng vậy, xưng hô không khác gì nhau, chẳng ra đâu vào đâu.
Nhưng cũng khá dễ thương...!nhất là dì nhỏ!
Thiên Hân không biết giải thích cho trẻ nhỏ nghe ra sao, con bé đáng ra nên hiểu chuyện này với tầm tuổi như vầy.
Nhưng nó ngây thơ quá, như đứa con nít vậy.
Hàn Thiên thì cười đắc ý cúi xuống nói:
“Anh là chồng dì em, và cũng là chú em sau này.”
Con bé nhíu mày vào, nó tỏ vẻ khó chịu.
Ông Bác này đẹp trai thật nhưng chắc gì đã tốt.
Trước đây cũng vì ai đó mà dì bỏ nhà đi mấy năm liền, đừng nói là ông Bác này nhá.
Nó đẩy hắn sang một bên động tác thoan thoắt như sóc ôm chầm lấy cô bảo
“Dì bảo lớn lên sẽ lấy An mà! Sao dì lại nuốt lời chứ?”
Hắn và cô đều đứng hình trước câu trả lời cùng hành động của cô bé.
Chả là hồi nhỏ khi mới nhận con bé về nó cứ cứng đầu không chịu ăn uống đòi tìm bố mẹ.
Nhưng con bé nào có biết, hai người vô tâm ấy đã bỏ đi thật xa.
Họ chẳng thể về thăm con bé lấy một lần, cho đến giờ trên người nó chỉ còn mãi tấm hình từ hồi rất lâu của họ.
Vì cứ ương bướng vậy nên Thiên Hân mới tới và nói chuyện.
Cô hứa sau này sẽ lấy An và không bao giờ bỏ con bé, tại con bé cũng có một nỗi sợ giống cô.
Sợ bị bỏ rơi...
Nhìn hình ảnh con bé cứ ôm chật cứng lấy cô mà hắn thật nóng mắt.
Hắn đã từng bảo rồi, ngoài hắn ra chỉ có mấy con gấu bông được đặt cách lắm mới có thể nằm trong vòng tay và trên giường cùng cô.
Giờ lại xuất hiện thêm nhóc con này nữa chứ.
Đúng là thứ gì càng đẹp càng