Zollet kinh kỉnh bước tới trước phòng bệnh của Victoria với khuôn mặt bất cần "tình". Vừa nhìn thấy Zollet, Wales liền đứng bật dậy măng theo ánh mắt hình viên đạn.
- Thằng khôn khiếp, sao bây giờ máy mới tới? - Wales hét thẳng vào mặt Zollet.
- Hừ. mày là cái thá gì mà nói chuyện với tao như vậy? Tao tới sớm tới sớm hay tới muộn là việc của tao.
- Mày là ****** chết. Tại mày mà cô ấy bị thương.
Vốn là một người ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng bị xúc phạm, Zollet dần mất bình tĩnh.
- Mày chẳng là gì so với tao. Nếu muốn tao cỏ thế cho công ty của bố mẹ màu phá sản bất cứ lúc nào. Đến khi đó mày cũng không hơn gì thằng đánh cá đâu.
- Mày đừng cậy có ****** mà lên mặt.
- Hừm. Ít nhất thì mẹ tao không đi theo trai. - Zollet kinh bỉ nhìn Wales.
- Mày muốn chết hả.
Wales tức giận lao vào đánh nhau với Zollet. Một con hổ đánh nhau với một con sư tở, con nào thắng? Sau một thời gian lao vào đánh nhau như hai thằng...điện...vì tình. Ông bác sĩ xuát hiện, trận đậy phải tạm dừng.
- Hai cậu làm cái trò gì đấy hả? Định làm loạn bệnh viện của tôi phải không?
- Bệnh viện này của ông hả? Zollet dửng dưng hỏi ông bác sĩ.
Lấy khăn thấm mồ hôi trên chán ông bắc sĩ lắp bắp trả lời:
- Phải bệnh viện này của tôi và các cậu không được đánh nhau ở đây.
- Nếu bệnh viện này của ông thì tôi mua lại nó. - Zollet dửng dưng rút một tập séc ra rồi kí vào một tờ.
Ông bác sĩ thực sự ngác nhiên trước tờ séc có rất nhiều số không của Zollet.
- Vậy ông có biết khám bệnh không?
- Tất nhiện là tôi biết.
- Nếu vậy ông phải chữa khỏi cho cô ấy. Nếu không ông xác đinh mât cái bệnh viện này.
- Thế nào cũng được. Nhưng hai cậu không được làm loạn ở đây.
- Bây giờ tôi phải đi có việc, Đây là số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì với cô ấy ông phải báo cho tôi ngay. Nếu không cái mạng già của ông khó dữ lắm đấy.
- Được được, tôi sẽ báo với cậu. - Ông bác sĩ vừa lau mồ hôi vừa trả lời.
- Bọn trẻ lắm tiền bây giờ thật là... Bệnh viện và tính mạng, bắng mọi giá phải làm cho cô bé trong kia khỏi bệnh. - Ông bác sĩ lầm bầm một mình.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nó đã dần bình phục và quya trở lại cuộc sống bình thường. Nó yên lặng nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Trong phòng bệnh của nó toàn là hoa hồng.
- Victoria, nghe tin tìm được cậu tớ tới thăm cậu đây. - Tara láo nhiệt bước vào phòng nó. Quá bất ngờ nó chưa kịp phản ứng gì, nó còn bất ngờ hơn khi...Tara ngồi lên đùi Zollet và hôn một cách say đắm.
Nó quá shock trước hình ảnh này, nhưng mọi người trong căn phòng này rất bình thản. Chuyện gì thế này? Nó mới mất tích 6 tháng mà Zollet đã chuyện sang cặp kè với Tara. Một người là chồng chưa cưới của nó, một người là bạn thân của nó, bây giờ hai người đang yêu nha. Sau 5 phút hôn nhau say đắm, Tara quay sang nói một loạt chuyện sảy ra lúc nó bị mất tích. Nhưng không một từ nào ,ọt vào tai nó, tất cả chỉ là những tiếng vo ve. Sau một hồi tám luyên thuyên đủ thứ chuyện vớ vẩn Tara được Zollet đưa về.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi mọi người đi hết, mẹ nó ngòi bên xuống bên cạnh an ủi:
- Mẹ biết con rất ngạc nhiên nhưng có chuyện này mẹ không biết phải nói với con như thế nào>
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ nó bối rối, nó linh cảm có chuyện gì rất khủng khiếp đã sảy ra.
- Trong thời gian con bị mất tích, bố mẹ đã nghĩ con đã chết. Vì vậy bố mẹ đã hủy hôn ước giữa con và Zollet. Mọi chuyện chỉ có vậy, ban đầu mọi người đều quyết đinh không nói chuyện này cho con biết.
- Con không hề chết, sao mẹ lại có thể đối xử với con như vậy? Lúc thấy con còn có giá trị kinh tế mẹ đã gả bán con một cách không thướng tiếc dù lúc đó con mới 13 tuổi rồi 4 năm sau vì thấy con là một xác chết mẹ đã hủy đi hạnh phúc của con. - Nó bắt đầu bật khóc.
- Mọi chuyện không tệ như con nghĩ đâu. - Mẹ nó bối rối.
- Mẹ luôn bắt con làm mọi chuyện theo ý mẹ. Mẹ đi đi con ghét mẹ lắm. - Nó bắt đầu khóc to hơn.
Dù lo sợ nó sẽ tự gây nguy hiểm cho bản thân mẹ nó vẫn buộc lòng phải đi khỏi phòng. Nó khóc một cách thảm thiết. Nó đã làm gì sai cơ chứ? Tại sao mọi chuyện lại nhưu vậy? Không thể thế được. Zollet phải là của nó, bằng mọi giá nó phải giành lấy Zollet. Nó không cam chịu mất Zollet dễ dàng thế được. Dù phải dùng mọi thủ đoạn bỉ ổi như thế nào nó cũng làm.
- Em không cam chịu mất anh Zollet. Anh phải là của em, vĩnh viễn là của em. - Nó nắm chặt tay, rằng nó nghiến lại. Nó luôn dành chiến thắng, vì vậy nó sẽ không thất bại.
- Tiểu thư cho gọi tôi. - Kim lạnh lùng hỏi nó như thường lệ.
- Bây giờ Tara với Zollet là...- Nó ngập ngừng không muốn nói tiếp.
- Phải, cô đang lo lắng, hay bận tâm về điều này.
- Không, tôi chỉ ngạc nhiên.
- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Hôm ước của cô với Zollet đã bị hủy vì vậy, Zollet yêu ai là quyền của cậu ấy. Cách đây 3 tháng Zollet chính thức yêu Tara.
- Nhưng Zollet yêu tôi.
- Đó là quá khứ còn hiện tại thì tôi không giám chắc. - Tara thản nhỉn nói với nó.
Nó im lặng suy nghĩ. Không có gì là không có thể với nó.
- Chị có thể giúp tôi việc này được không?
- Bất cứ chuyện gì tôi có