Bàn tay búp măng 10 ngón lướt nhje trên phím đàn. Bản nhạc buồn của Sô-panh, nhạc sĩ thiên tài người Ba Lan. Đúng là nó buồn thật nhưng nó chơi bản nhạc buồn để khiến cảm giác mình vui lên nhưng không thể. Tâm trạng nó dõ dàng là đang không tốt. Nó cũng không hiểu tại sao nữa, cũng có thể là tại vì mùa đông sắp đến và nó ghét mùa đông. Nhưng cũng có thế vì một lý do nào khác nữa.... Nó nghe thấy tiếng chào của một ai đó và tiếng cười. Tiếng động như vậy thì chỉ có thể là... Đến bây giò thì nó biết tại sao mình buồn rồi. Bước chân ra khỏi phòng nó xuốn phòng khách và đúng trước mặt Yumi, nở một nụ cười như thiên thân:
- Chị có thể lấy hộ em cốc nước được không ạ?
- Được được chứ. - Yumi nở một nụ cười đáp lại.
Ngây thơ thật, nhưng mọi chuyện đâu chỉ là lấy một cốc nước. - Nó thầm nghĩ.
- Bạn uống nước nóng hay nước lạnh.
- Hả??? - Tiếng của Yumi làm nó giật mình. Đúng là một con nhỏ ngu ngốc, trời rét thế này phải biết đường lấy nước nóng chứ, ình uống nước kạnh để sưng phổi mà chết ah? Tuy vậy nhưng nó vẫn mỉn cười trả lời:
- Chị lấy rùm em cốc nước lạnh.
- Nước của bạn đây.
Nó nhận lấy cốc nước từ tay Yumi, nhưng vừa đưa lên môi nó hất cốc nước nóng vào ngực Yumi.
- Chị có bị làm sao không vậy? Lấy nước nóng như thế thì sao tôi uống được? - Nó quát với giọng giận dữ đầy trách móc.
Quá bất ngờ Yumi chỉ kịp lấy tay ôm ngực. Còn nó giả bộ làm rời chiếc cốc xuống sàn nhà.
- Còn đứng đấy làm gì nữa? Cốc vỡ rồi, cô không mau vứt đi. Ah quên cô phải nhặt bằng tay, chứ không được dùng máy hút bụi.
Yumi cúi xuống nhặt từng mảnh cốc, còn nó đứng đó mỉn cười gian xảo.
- Khoan đã, cô làm thế vẫn còn mảnh thủ tinh vụn trên sàn. Đi có thể đâm vào chân ngây nguy hiểm vì vậy cô phải làm như thế này.
Nói xong nó rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa và cầm lấy tay Yumi quệt xuống sàn nơi có những mảnh thủy tinh làm cho tay Yumi ứa máu. Nước mắt Yumi bắt đầu chào ra, còn nó thì cười khẩy:
- Cô làm sao vậy? Bộ thấy khó quá không làm được hả? Nếu không làm được thì thôi. Nơi đây cũng đâu có thiếu người.
Yumi vẫn im lặng nhặt từng mảnh vụn trên sàn nhà, nó quay lưng bước đi và làm như vo tình chẫm phải tay Yumi.
- Á!!! - Yumi kêy lên.
- Oh! Tôi xin lỗi, tôi không để ý thấy bởi vì tay cô xấu và bẩn quá. Nó giống y như mấy thứ căn bã trong xã hội vậy. Mà mấy thứ cặn bã đó chẳng hiểu sao cứ muốn chèo cao, chà chộn vào tầng lớp quý tộc dù không có khả năng. Mấy thứ đó rồi cũng bị quét sach đi thôi, sach như mấy mảnh thủy tinh cô phải nhặt hết trên sàn nhà.
Nói xong nó quay lưng bước lên phòng nhưng trong lòng vẫn