Tôi là một người cẩn thận
......
Ôn Dương đi theo Giản Mộc Tư ra ngoài mua thuốc tiêu hoá, cảm nhận được sự nghiêm túc của bác sĩ Giản khi chọn thuốc, trong lòng vô cớ nổi lên vô số bong bóng nhỏ lấp lánh nắng rọi.
Giản Mộc Tư ngại làm phiền gia đình nhà Ôn quá lâu.
Mua thuốc xong, giám sát Ôn Dương uống thuốc xong, Giản Mộc Tư lên xe taxi trước tầm mắt của sĩ quan Ôn.
Ban đầu sĩ quan Ôn ủ mưu muốn chở Giản Mộc Tư về nhà...
"Ôn Dương, về nhà đi."
"Em đưa chị về."
Giản Mộc Tư không cho nàng cơ hội bướng bỉnh, cô nhanh tay vẫy một chiếc taxi bên đường lại.
Ôn Dương muốn tiến lên mở cửa, nhưng bị Giản Mộc Tư ngăn lại.
"Ôn Dương?"
Chỉ bằng một âm thanh vang lên đã khiến sĩ quan Ôn rụt tay lại.
Ôn Dương mím môi.
Bỗng dưng đánh mất cơ hội ở bên Giản Mộc Tư, thật đáng tiếc.
Đôi mắt ươn ướt dưới màn trời đêm trở nên long lanh đến không ngờ.
Giản Mộc Tư nhìn nàng mà thấy buồn cười:
"Khi nào về đến ký túc xá, chị sẽ báo cho em."
"Được."
Đúng là một câu trả lời thoả hiệp mang chút miễn cưỡng.
......
Vào hè, Bắc Thành bắt đầu đổ mưa.
Những người dân sinh sống nơi đây đều đã quen với những cơn mưa rào thường xuyên ập đến khi vào hè.
Mỗi khi đến mùa này, người Bắc Thành coi những cơn mưa xối xả kèm theo hiện tượng lụt nước là điều hiển nhiên.
Tuy nhiên, thói quen buông lỏng cảnh giác đối với các tai hoạ ngầm luôn khiến người ta phải kiểm điểm không thôi.
Trận mưa lớn kéo dài từ rạng sáng đến tận giờ tan tầm, nhiều tuyến đường bị ngập sâu không quá đầu gối.
Đây, chẳng qua chỉ là cơn mưa kéo dài vài giờ...!cơn mưa chỉ mới kéo dài vài giờ thôi đã khiến giao thông thành phố gần như rơi vào trạng thái tê liệt.
Bình thường giao thông vốn rất dễ ùn tắc, giờ đây càng thêm tắc nghẽn sau cơn mưa rào "rửa tội"
Đối với giao thông dưới lòng đất như các phương tiện tàu điện ngầm, đến 8 giờ sáng, tất cả 5 ga tàu điện ngầm trên địa bàn toàn thành phố phải tạm thời đóng cửa vì khó thoát nước.
Khi cả thành phố lâm vào cảnh hỗn loạn, những người tuyệt đối không được hoang mang là những người bảo vệ thành phố.
Toàn thể bộ phận vệ sinh môi trường đều được điều động ra đường thông nước, các cảnh sát tuần tra thì được gọi về đồn...!để xuống đường giữ gìn trật tự, tránh tình trạng hỗn loạn xảy ra vào thời điểm này.
Những nhân viên cấp cứu 120 cũng không nhàn rỗi.
Mưa lớn và tình trạng ngập lụt không thể trì hoãn việc cấp cứu những người bị bệnh hoặc bị thương đang cần được giúp đỡ.
Bọn họ chỉ còn cách đạp nước mà đi.
Chiếc xe cấp cứu vừa được rửa sạch vài ngày trước lại bê bết bùn đất, bẩn thỉu đến đáng thương sau nhiệm vụ lúc sáng sớm.
Sáng sớm nay có hai nhiệm vụ.
Trong điều kiện bình thường, nhiệm vụ thứ nhất có thể hoàn thành trong khoảng 10 phút, nhiệm vụ còn lại chỉ khoảng 5 phút là xong.
Nhưng những nhiệm vụ cấp cứu hoàn toàn có thể hoàn thành nhanh chóng trong ngày thường ấy lại bị chậm tiến độ do nước ngập lụt.
Từ lúc lái xe rời khỏi Trung tâm Cấp cứu, Lưu Dịch luôn cần chỉ dẫn của Trần Phi, Trần Phi luôn phải chú ý tránh những tuyến đường ngập nước hiển thị trên app...
Không thể để nước tràn vào xe cứu thương.
Nếu nước tràn vào xe cứu thương, vậy là muốn cứu người hay hại người?
Vừa phải để mắt đến trang thiết bị trong xe cấp cứu, vừa phải chú ý đến bệnh nhân, cơn mưa to đã làm giảm hiệu quả công việc của đội cấp cứu đáng kể.
Lưu Dịch chỉ hy vọng cơn mưa lớn sẽ mau chóng ngơi đi, hy vọng mặt đường được thoát nước càng sớm càng tốt, nếu không đêm nay sẽ lại phải vật lộn trên đường.
......
Giờ ăn sáng, trong căn tin chỉ có bóng dáng vài ba người, tất cả đều đến từ Trung tâm Cấp cứu.
Trần Phi cầm miếng bánh bao đi nghe ngóng một vòng.
Hoá ra bên Cục Công an đã điều động đi hết những người mà bên họ có.
Đi để hỗ trợ cảnh sát giao thông điều tiết giao thông.
Đi để hỗ trợ bộ phận vệ sinh môi trường thông nước ngập lụt.
Vừa ăn bánh bao, Trần Phi không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho những viên cảnh sát nhân dân vừa đáng thương mà cũng vừa dễ thương.
Không những phải xông lên tuyến đầu mỗi khi gặp những tên tội phạm hung ác, thậm chí lúc này cũng không thể nghỉ ngơi...!vẫn phải giúp thành phố lập lại trật tự, thật là vất vả.
Giản Mộc Tư cầm thìa nhúng vào trong bát cháo trắng.
Bát cháo vốn nhạt nhẽo giờ đây càng thêm vô vị.
Cô liếc nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, biết chắc rằng hôm nay sẽ không được ăn bánh sandwich do ai đó làm.
Bởi vì, người trực đêm qua vẫn chưa trở về.
Làm cảnh sát sao có thể không tăng ca?
Đến 6 giờ sáng, cơn mưa xối xả vẫn chưa có dấu hiệu ngớt dần.
Lúc này, Ôn Dương mới biết nàng và Trương Lộ Chi phải tăng ca.
Tuần tra đến đoạn đường ngập lụt, cả hai người đều không quan tâm đ ến thời gian tan ca, cứ như vậy mà xắn tay áo lên giúp cảnh sát giao thông điều tiết giao thông tại ngã tư đường.
Đến đoạn đường bị ngập tiếp theo, họ lại giúp các bác lao công quét nước và kiểm tra nắp ống cống thoát nước.
Mãi cho đến tận 10 giờ sáng, cơn mưa trên trời đã có dấu hiệu nhỏ dần.
Mười phút sau, có tia nắng xuyên qua kẽ hở những đám mây đen.
Hai cảnh sát nhân dân bận rộn hơn mười giờ không ngừng nghỉ cuối cùng cũng có cơ hội xả hơi.
Nhận được thông báo của Trung tâm Chỉ huy 110, những cảnh sát tuần tra trực đêm cuối cùng cũng có thể ngừng ca làm việc.
Về đến nhà, Ôn Dương không còn sức để cởi bộ đồng phục cảnh sát lấm lem bùn đất.
Nàng lao thẳng vào phòng tắm trong bộ đồng phục cảnh sát, vẫn nhớ rửa sạch sẽ dù cho mí mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại.
Chỉ vì nàng muốn nằm lên giường ngủ một giấc cho thật ngon.
Mà trước đó, dù thế nào cũng phải thật sạch sẽ.
Khi buồn ngủ đã không thể hưởng thụ chuyện tắm rửa, huống hồ là khi bị quần áo dính lấy cơ thể?
Bị dòng nước ấm đánh thức khi đứng dưới vòi hoa sen, Ôn Dương ngồi bên bồn tắm cởi bỏ từng lớp từng lớp mệt mỏi trên người xuống.
Dòng nước bẩn chảy ùng ục xuống cống thoát nước, bản thân Ôn Dương chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.
Bộ đồng phục sạch sẽ trước ca làm việc sau mười giờ trôi qua đã biến thành bộ dạng kinh khủng này.
Người ngồi trong bồn tắm rửa...!cảm giác bắp chân đau nhức dữ dội, không muốn đứng dậy một chút nào...
Tay cũng đau...
Nhưng vẫn phải dùng tay gội đầu, sĩ quan Ôn không còn cách nào khác ngoài cam chịu ra lệnh cho đôi tay mỏi nhức của mình.
Tắm xong vẫn phải kiên nhẫn sấy khô tóc.
Còn vài tiếng nữa là đến giờ trực mới, không thể khiến bản thân đổ bệnh được.
Bận rộn thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng Ôn Dương cũng được ngã xuống giường.
Nàng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.
Vậy mà, cái nắng ngoài phòng chỉ kéo dài trong vài giờ.
Vài giờ sau, mặt trời lại bị mây đen che khuất, những đám mây đen kịt lại bao phủ khắp thành phố.
Ầm ì sấm dội, sét đánh xé trời, cuồn cuộn mây trôi...
Cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn mười phút, cơn giông lại ập đến.
Vào giờ cao điểm buổi tối, trừ những người dân đã bình yên về đến nhà, bất cứ ai đang đi ngoài đường cũng sẽ cảm thấy bất an.
Những bác tài xế xe buýt đều lợi hại đến kinh ngạc trong hoàn cảnh như vậy.
Độ sâu của nước ở những đoạn ngập lụt ít nhất cũng phải đến