Không thể buồn khi ở cạnh chị
......
"Chị có quần áo sạch ở đây...!lúc trước chị cũng chuẩn bị một hộp đồ lót dùng một lần để đi công tác.
Chị đều để ở ngoài, tắm rửa xong em ra ăn cơm đi, nhé? "
Ôn Dương dùng tay gạt đi mớ hỗn độn dưới mũi, vẫn cúi đầu, hỏi: "Chị sắp đi công tác?"
"Không, không phải đi công tác, cuộc họp sắp đến giờ thì bị huỷ, nên em mới có cơ hội này...!nếu không..."
Giản Mộc Tư ép buộc đôi môi mình cong lên, mỉm cười:
"Nếu không sĩ quan Ôn tắm xong sẽ không có [email protected] lót để mặc..."
"Haha..."
Ôn Dương vờ như đang cười, đặt trán lên vai Giản Mộc Tư, sau đó đẩy Giản Mộc Tư đi:
"Chị ra ngoài trước đi, sĩ quan Ôn có quần áo thay phải tắm đây."
Giản Mộc Tư thu lại cái ôm, nắm chặt lòng bàn tay:
"Được...!chị ở phòng khách...!chị đã gọi cho em những món em thích ăn."
Sĩ quan Ôn vẫn cúi gằm, ngoan ngoãn gật đầu.
Giản Mộc Tư đóng cửa phòng tắm, lặng lẽ đứng bên cửa một lúc.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen bên trong, lòng bàn tay siết chặt của cô mới thả lỏng hơn chút.
Vốn dĩ tuần tới cô phải đi công tác.
Vì xét cho cùng, cô không phải người của Trung tâm Cấp cứu.
Cô là con gái út đáng tự hào nhất của Hạ Lương, là học sinh ưng ý nhất của giáo viên.
Tuần tới, thành phố Nam Thành có một hội thảo giao lưu khoa phẫu thuật tim.
Đáng lẽ cô phải tham dự.
Nhưng, hôm nay cô quyết định không tham gia.
Cô phải ở lại với Ôn Dương.
Cô có thể phân định rạch ròi điều là gì quan trọng nhất hiện giờ.
Giản Mộc Tư không thể đợi tới khi Ôn Dương ra khỏi phòng tắm...!nhiệm vụ cấp cứu tiếp theo lại đến.
Gần đây Trung tâm Cấp cứu phải huấn luyện cho tân binh, hầu hết những bác sĩ cấp cứu không có ca trực đều phải đi hỗ trợ huấn luyện.
Lúc này Minh Lạp cũng đang trong ca trực, Giản Mộc Tư thực sự muốn đổi ca cho ai đó, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô làm vậy.
.
Kiếm Hiệp Hay
Cô chỉ đành đặt những thứ đồ vừa gọi về lên bàn ăn.
Trước khi đi, cô gõ cửa phòng tắm:
"Ôn Dương."
"Ừm?"
Người dựa vào bồn rửa nãy giờ không nhúc nhích, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa của Giản Mộc Tư.
"Chị để món mỳ bò kho của quán em thích ăn trên bàn nhé."
"À, vâng."
Ôn Dương nghĩ...!có lẽ Giản Mộc Tư lại có nhiệm vụ mới:
"Chị cứ bận việc đi, Giản Mộc Mộc.
Đừng lo lắng."
Nàng vẫn luôn là Ôn Dương chu đáo, vẫn luôn là như vậy.
Giản Mộc Tư mím chặt môi.
Càng nói thêm lời an ủi, ngược lại càng khiến cô không an tâm.
Trong khoảng thời gian xuống tầng ngắn ngủi, cô đã gọi ba cuộc điện thoại.
Một cuộc gọi cho giáo viên tại Anh, tiếc nuối thông báo rằng cô không thể thay mặt thầy đến Nam Thành tham gia hội thảo giao lưu.
Hai cuộc còn lại, cô gọi cho Kiều Mộ Quân và Giang Thần.
Khi không thể ở bên Ôn Dương, cô chỉ có thể làm những điều này...
Để những người bạn thân thiết nhất ở bên Ôn Dương, cho dù đây chỉ là cách làm tạm thời, cô không thể để nàng chìm sâu vào bế tắc.
Hiện giờ Giản Mộc Tư rất sợ hãi, sợ rằng Ôn Dương sẽ vùi mình vào ngõ tối của sự tự trách và buồn bã mà không thể thoát ra được...
Chuyện xảy ra ngày hôm nay không giống nỗi đau của Ôn Dương khi đối mặt với cái chết của một người xa lạ.
Nếu những người xa lạ có thể làm tổn thương tâm lý người cảnh sát, thì sự ra đi của người đồng nghiệp, đồng đội hay người bạn thân thiết chỉ khiến Ôn Dương tổn thương sâu sắc hơn.
......
Thật không may, Giản Mộc Tư vừa nhận được tin nhắn từ Giang Thần...
Ôn Dương không ở trong ký túc xá, nàng ấy đã đi rồi.
Hai người bạn tốt chạy đến ký túc xá Trung tâm Cấp cứu với tốc độ nhanh nhất có thể, sau khi đứng gõ cửa rất lâu mà không thấy ai trả lời, họ đã mở cửa bằng chiếc chìa khóa được Giản Mộc Tư để lại trong chậu hoa.
Cửa chỉ bị khoá ngoài.
Chỉ có thể chứng minh rằng, trong phòng đã không còn ai.
Vẫn ôm chút hy vọng trong lòng, Giang Thần và Giản Thính sau khi bước vào phòng đã tìm xung quanh một lượt.
Hai người thậm chí còn mở tất cả tủ quần áo của Giản Mộc Tư ra, nhưng vẫn không thấy tung tích của Ôn Dương đâu cả.
Kiều Mộ Quân gặp Giang Thần và Giản Thính xong cũng lập tức gọi cho Cố Ngôn Minh.
Bất kể bây giờ Cố Ngôn Minh có bận hay không, ít nhất cũng phải thông báo cho Ôn Quốc Đông về chuyện này, chí ít Ôn Quốc Đông sẽ có thể giúp tìm Ôn Dương.
Trong xe cấp cứu, Giản Mộc Tư thở dài thườn thượt.
Cô bất giác cảm thấy...!và cũng vô cớ tin rằng...
Nhất định Ôn Dương đã đơn độc trốn vào góc tối li3m láp vết thương.
Ôn Dương sẽ không bao giờ muốn ai đó tìm được nàng, ít nhất cho đến...
Ít nhất cho đến lễ tang của Lý Duyên Thanh, còn trước đó, nàng ấy sẽ lựa chọn ở một mình.
......
Đã đợi cả đêm, Cố Ngôn Minh không thể tra ra Ôn Dương đã ở trong khách sạn nào trong thành phố.
Ôn Dương không về nhà, cũng không ở nhờ nhà ai.
Không ai biết nàng đã đi đâu, chỉ biết tìm nàng suốt đêm trong vô vọng.
Vào sáng sớm, Giản Mộc Tư đọc tin nhắn mới nhất do Kiều Mộ Quân gửi đến.
Cô tắt máy, đi ra khỏi cửa.
Cô đã sớm đoán được, chỉ là đã bất lực lại càng bất lực thêm.
Tối qua bác sĩ Giản trực ca đêm, từ sáng sớm hôm nay đã đến Trung tâm Cấp cứu.
Giản Mộc Tư đến phòng làm việc của bác sĩ Ngô Dạng.
Khi ca làm hôm qua kết thúc, cô đến đại sảnh phòng cấp cứu của Bệnh viện Số 1 để kiểm tra biên bản bàn giao hồ sơ bệnh án của Lý Duyên Thanh.
Người đưa Lý Duyên Thanh đến bệnh viện là đội cấp cứu của Ngô Dạng.
"Bác sĩ Ngô."
"Bác sĩ Giản?"
Ngô Dạng ngạc nhiên, bình thường Giản Mộc Tư rất ít khi tiếp xúc với anh, nhưng nay bỗng dưng lại xuất hiện trong văn phòng của anh...
"Tôi có chuyện muốn hỏi."
Giản Mộc Tư thành thật về mục đích đến, nhưng lại do dự khi nói về vấn đề cụ thể.
"...!Anh có còn nhớ...!hôm qua vừa đưa một cảnh sát đến bệnh viện bị dao đâm không?"
"Vâng, tôi nhớ!"
Ngô Dạng vỗ mạnh vào đầu mình, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân khiến anh sầu não cả đêm.
Anh đã quên mất một chuyện, quên mất phải đến bệnh viện hỏi thăm tình hình người cảnh sát anh hùng ấy bây giờ ra sao.
"Chú cảnh sát đó hiện giờ thế nào?"
Thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị của Giản Mộc Tư, Ngô Dạng thầm biết câu trả lời.
Ôi...
Vậy là vẫn không cứu được...
"...!Vậy, cô đến tìm tôi vì..."
Giản Mộc Tư cắt ngang suy đoán của Ngô Dạng:
"Tôi đến...!là muốn xin anh kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong xe cứu thương ngày hôm qua...!càng chi tiết càng tốt..."
Không thể tìm thấy Ôn Dương, Giản Mộc Tư chỉ có thể đặt mình vào vị trí của nàng ấy.
Đặt mình vào vị trí của nàng, để hiểu những gì Ôn Dương đã phải trải qua...
Đặt mình vào vị trí của nàng, để nghĩ về những điều Ôn Dương sắp phải đối mặt sau này...
Ôn Dương rồi cũng sẽ xuất hiện...
Nhưng trước đó, Giản Mộc Tư phải tìm ra cách bầu bạn tốt nhất bên cạnh nàng bằng sự đồng cảm nội tâm chân thành nhất của cô.
Đã hành nghề y bao nhiêu năm, điều cô muốn né tránh nhất chính là sự đồng cảm.
Bởi lẽ đồng cảm sẽ làm giảm khả năng phán đoán và khả năng phân định lý trí, khiến cô hổ thẹn với từng bệnh nhân cần cô toàn tâm toàn ý cứu giúp mạng sống của họ.
Nhưng...!cô đã yêu Ôn Dương.
Vì tình yêu này, cô phải dùng cạn