Tâm trạng
......
Người bị Giản Mộc Tư gọi là "đồ ngốc" vẫn không hề hay biết về tình trạng thương tích của mình.
Ôn Dương vừa nghi hoặc vừa bất ngờ.
Nếu ngón tay không phải bong gân...!thì còn có thể là gì?
Giản Mộc Tư đổi sang nắm tay phải của Ôn Dương, sau đó dẫn đến bệnh viện, trong đầu sĩ quan Ôn còn đang nghĩ sắp đến giờ làm tới nơi.
Không chỉ nàng cần làm ca đêm, lát nữa Giản Mộc Tư cũng phải trực ca đêm.
"Giản Mộc Mộc, sáng mai chúng ta đến bệnh viện cũng giống nhau cả thôi...!lát nữa chị và em đều phải đi làm..."
Giản Mộc Tư dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn Ôn Dương.
Bàn tay nắm chặt của cô khẽ run lên, điều Ôn Dương có thể rõ ràng cảm nhận được còn có...
Còn có tia lấp lánh khẽ lay động ẩn giấu trong đôi mắt của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư quay mặt đi, không nhìn Ôn Dương nữa.
Cô lấy điện thoại ra từ trong túi đồng phục:
"Chị Minh, tối nay có thể đổi ca với em không?"
"Được...!em biết rồi...!còn nữa...!những ngày tiếp theo em có thể đổi thành ca sáng không?"
"Được, cảm ơn chị...!thực sự cảm ơn..."
Ôn Dương không dám nói lời nào.
Từ sau khi bắt gặp ánh mắt ấy của Giản Mộc Tư, Ôn Dương không dám nói lời nào.
Không phải vì không có gan nói, nàng chỉ không muốn để mình ảnh hưởng đến cảm xúc của Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư...
Nhìn chị rất không vui...
Mãi đến khi có kết quả chụp chiếu, Ôn Dương mới hiểu tại sao Giản Mộc Tư lại nghiêm trọng hoá thương tích của mình đến vậy.
"...!Hóa ra...!không phải bong gân à..."
Ngón út tay trái của sĩ quan Ôn bị gãy xương mảnh vụn ở đốt gần, cần phải được phẫu thuật ngay lập tức.
Ngồi trong phòng chẩn đoán, khi Ôn Dương đang đắn đo không biết nên nói với Ôn Quốc Đông như thế nào, thì thấy Giản Mộc Tư ra khỏi phòng.
Giản Mộc Tư gọi cho Hạ Lương.
Lần đầu tiên cô xin Hạ Lương là vì đã phụ lòng kỳ vọng của ông, chọn ở lại Trung tâm Cấp cứu một năm.
Lần thứ hai cô xin Hạ Lương, là vì cô cần đến mối quan hệ của Hạ Lương để tìm bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất cho Ôn Dương.
Để đem đến điều tốt nhất cho Ôn Dương, cô sẵn sàng mở miệng hỏi.
Cô muốn trao cho nàng tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Đồng thời xoa dịu mối lo lắng của chính bản thân mình, khiến nỗi căng thẳng vơi đi phần nào.
Dạo này Ôn Quốc Đông bận giúp một người bạn chuẩn bị khai trương nhà hàng ở vùng ngoại thành.
Khi ông vội đến bệnh viện, đã nghe tin Ôn Dương được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Chờ trước cửa phòng phẫu thuật còn có Giản Mộc Tư cũng lo lắng không kém.
Nhìn thấy Ôn Quốc Đông tới, Giản Mộc Tư nén xuống nỗi căng thẳng tột độ, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thậm chí ép khóe môi hơi cong lên.
"Chú, chú đừng lo...!chỉ là tiểu phẫu thôi..."
Câu "sẽ không sao đâu" cuối cùng vẫn bị Giản Mộc Tư nuốt trở lại.
Cô không thể nói câu này ra khỏi miệng.
Những lúc thế này, cô đột nhiên nghĩ đến câu nói "Một lời thành sấm" cửa miệng của Trần Phi.
*Một lời thành sấm (一语成谶): Ý chỉ nói điều gì sẽ gở điều ấy, mang lại kết quả chẳng lành.
Cô vô thức né tránh khả năng đó.
Dù là một bác sĩ vô thần, nhưng khi đối mặt với những vấn đề của Ôn Dương, Giản Mộc Tư luôn tin vào thần học và thậm chí còn vô cùng sùng đạo.
"Ừ, ừ, ừ."
Nghe thế, Ôn Quốc Đông ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa phòng mổ.
Mãi không thấy ông nói thêm gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng Giản Mộc Tư trấn an.
Sự hồi hộp của người cha được thể hiện hết qua gương mặt cứng đờ bất động.
Đến tận bây giờ vẫn chưa thấy người cha này hoàn hồn, dẫu cho Ôn Dương đã tự nàng nói rõ trong điện thoại rằng chỉ bị gãy đốt xương gần ở ngón tay, chỉ bị gãy ngón tay...
Nhưng qua tai người cha, đây chính là sấm sét giữa trời quang, chính là cái nhói ghê gớm trong tim.
Giản Mộc Tư đứng dậy, bước đến trạm y tá gần nhất, nhờ cô y tá giúp rót cho một cốc nước ấm.
Cô đưa cốc nước cho Ôn Quốc Đông.
Khi đối phương đang căng thẳng, cô chỉ có thể tỏ ra bình tĩnh hơn.
Cô là một bác sĩ, nhưng lại không giống một bác sĩ.
Cô "bình tĩnh phi phàm" và "lạnh lùng hơn người" qua lời kể của các đồng nghiệp và người nhà bệnh nhân, chẳng qua chỉ vì chưa gặp được người trong lòng...!vì chưa gặp được Ôn Dương.
Trước khi Ôn Dương vào phòng mổ, chính cô là người đã nắm lấy chiếc cáng di động được đẩy vào phòng mổ vào giây phút cuối cùng.
Chính cô là người lưu luyến không đành lòng buông tay chiếc giường cáng có Ôn Dương, ánh mắt lấp lánh, nói lời an ủi Ôn Dương:
"Em ngoan một chút, chị ở bên ngoài chờ em."
Không hẳn là lời an ủi, chỉ là lời khiến bản thân cô mạnh mẽ hơn.
Khoảnh khắc nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, thậm chí Giản Mộc Tư còn muốn đi theo vào.
Lúc đó cô nảy sinh một suy nghĩ...
Liệu có thể xin Hạ Lương một lần nữa không? Để một "người ngoài" như cô vào phòng phẫu thuật, ngay cả khi cô không phải người nhà của bệnh nhân.
......
Giản Mộc Tư đã gọi điện xin Đội trưởng Đội tuần tra nghỉ phép giúp Ôn Dương.
Trước cuộc phẫu thuật, khi Ôn Dương đang do dự có nên nói sự thật hay không, Giản Mộc Tư đã lấy điện thoại của Ôn Dương.
Ôn Dương suy nghĩ về những phiền phức mà nàng đã gây ra trong những ngày qua, nhưng đối với Giản Mộc Tư, những điều đó không hề phiền phức, đối với Đội trưởng Đội tuần tra cũng không phiền phức.
Cảnh sát bị thương khi thi hành công vụ là một việc làm đáng kính.
Chưa kể, kỳ nghỉ phép 7 ngày trước đó mà Cục đã cho Ôn Dương là kỳ nghỉ phép danh dự.
Lý Duyên Thanh đã hy sinh, nhưng nếu lúc đó không có Ôn Dương, khả năng cao sẽ có thêm nhiều người vô tội phải đổ máu.
Đội trưởng rất nhanh đã phê duyệt đơn xin nghỉ phép được Giản Mộc Tư nộp, đồng thời cam kết sẽ đợi Ôn Dương quay lại đội sau khi đã hoàn toàn bình phục.
Cúp điện thoại, Chi đội trưởng gọi cho Trương Lộ Chi, người trực đêm qua cùng Ôn Dương.
Sau khi biết được tình hình, ông càng thêm chắc chắn thương tích của Ôn Dương có liên quan đến nghi phạm bị bắt giữ trong ca đêm.
Ông ngay lập tức báo cáo chuyện này cho Cục trưởng Trịnh.
Ý kiến của hai vị lãnh đạo trong Cục đã đạt được thống nhất.
Cho Ôn Dương nghỉ phép, duyệt đơn xin nghỉ phép của Ôn Dương, chờ nàng hoàn toàn bình phục rồi trở lại đội ngũ.
Bọn họ có thể đợi, Cục Công an có thể đợi một cảnh sát giỏi.
......
Ca phẫu thuật kéo dài hai tiếng rưỡi, sau khi cắm một chiếc đinh thép vào đốt ngón tay út, Ôn Dương được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Nàng mệt quá...
Thuốc mê ngấm vào cơ thể chưa được bao lâu, đã thấy Ôn Dương ngủ mê man.
"Phẫu thuật rất thuận lợi."
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật chỉnh hình báo cáo kết quả ca phẫu thuật cho Viện trưởng Hạ đầu tiên, sau đó nhìn "người nhà bệnh nhân" đứng sau Hạ Lương.
Người có thể làm phiền đến Viện trưởng Hạ và phu nhân của viện trưởng, hoặc có thể nói là người nhà của bệnh nhân...
Hẳn phải có lai lịch không tầm thường.
Trong khi Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh nói lời