Ánh dương Hoà Bình Quốc Độ
......
Sáng sớm, Cục trưởng Trịnh vừa đến văn phòng đã thấy Ôn Dương đang đợi ông.
Là một Cục trưởng nghiêm túc trong mắt cấp dưới, lúc này vừa nhìn thấy Ôn Dương đã biến thành "chú Trịnh".
Đại thắng trở về từ ngày hôm qua, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy và Đội trưởng Đội cảnh sát đặc nhiệm đều có lời khen tới Ôn Dương vì đã có những đóng góp xuất sắc trong chiến dịch này.
Đầu tiên, Ôn Dương tìm một gián điệp cung cấp thông tin quan trọng cho Cục Công an, xác định chính xác thời gian giao dịch của băng đảng buôn bán ma túy.
Thứ hai, trong quá trình thực hiện vây bắt, Ôn Dương đã nhận ra hai "con cá lớn" suýt chút nữa đã lọt lưới.
Trùm ma tuý số 1 và số 2 suýt chút nữa đã lọt khỏi chiến dịch này.
Trong suốt quá trình vây bắt, cảnh sát đã bắt giữ tổng 113 nghi phạm, thu giữ hơn 200 kg ma túy, hơn 500 kg nguyên liệu sản xuất ma túy, tước đoạt 15 bộ thiết bị điều chế ma túy, 30 khẩu súng k54, 51 khẩu súng lục giả và 300 viên đạn.
Cố Ngôn Minh còn chưa giúp Ôn Dương xin khen thưởng, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy đã coi sự thành công mỹ mãn của chiến dịch là nhờ có công của Ôn Dương.
Đương nhiên các đồng nghiệp cảnh sát bị thương cũng sẽ xin khen thưởng, nhưng ngoài ra, Đội trưởng Đội phòng chống ma túy đã đề xuất với Cục trưởng Trịnh xin cho Ôn Dương công trạng cá nhân, tức là công huân cá nhân hạng nhất.
Cục trưởng Trịnh muốn nhân cơ hội này để nói chuyện với Ôn Dương về những công huân cá nhân hạng nhất có thể có trong tương lai.
Ngoài ra ông cũng muốn hỏi nữ anh hùng xem có định quay lại đội điều tra kinh tế không.
Dù sao thì ban đầu Ôn Dương đã tự phạt mình ba chén và chuyển xuống đội tuần tra vì đã không hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ vây bắt băng đảng buôn bán ma túy.
"Có chuyện gì vậy, người hùng của chú? Kết thúc vụ án muốn quay lại đội điều tra kinh tế à?"
Tuy nhiên, người hùng trong mắt Cục trưởng Trịnh lại nghiêm mặt, đứng thẳng bên bàn.
"Có chuyện gì vậy, Cừu Cừu?"
"Cục trưởng Trịnh."
Ôn Dương không gọi chú.
Lúc này, nàng cho rằng bản thân nên nghiêm túc mới phải.
"Cháu muốn xin chuyển công tác."
"Đội trưởng Lưu của đội điều tra kinh tế mới sáng sớm đã nói với chú chuyện này.
Ban đầu khi cháu muốn chuyển đến đội tuần tra, ông ấy đã sống chết không chịu, cả ngày lẽo đẽo theo chú, nói cháu là người ưu tú của đội điều tra kinh tế, nếu chuyển một người xuất sắc như cháu đi, công việc của ông ấy sẽ không thể khai triển..."
Ôn Dương không đợi Cục trưởng Trịnh nói tiếp.
Nguyện vọng chuyển vị trí công tác của nàng nằm ngoài dự đoán của Cục trưởng Trịnh, cũng nằm ngoài dự đoán của lãnh đạo cũ trong đội điều tra kinh tế.
"Chú Trịnh, chú còn nhớ hồi đại học cháu học chuyên ngành gì không?"
Lần này là "chú Trịnh".
"Cháu là sinh viên chuyên ngành sản xuất phim ảnh và điện ảnh của Học viện Truyền thông, Đại học Thuỷ Mộc.
Đó là nguyện vọng đầu tiên của cháu, cũng là ước mơ của cháu."
Cục trưởng Trịnh bối rối, càng lúc càng bối rối.
Đương nhiên ông biết ngay từ đầu Ôn Dương không tình nguyện làm cảnh sát.
"Ý cháu là thế nào?"
Tờ giấy xin chuyển công tác trong tay bị Ôn Dương siết chặt, sau đó cuối cùng cũng được nàng trải ra trên bàn làm việc của Cục trưởng Trịnh.
"Cháu nghe nói, năm sau Phòng tuyên truyền có kế hoạch tuyển một số người thuộc chuyên ngành truyền thông.
Cháu đã có kinh nghiệm làm truyền thông được hai năm, cũng đã thực tập ở đài truyền hình được vài tháng, cháu muốn nộp đơn xin được chuyển đến Phòng tuyên truyền."
Cục trưởng Trịnh ấn tờ đơn của Ôn Dương xuống.
Ôn Dương không quan tâm đến thành tích cá nhân hạng nhất mà nàng sắp xin được, cũng không quan tâm cống hiến xuất sắc của nàng trong vụ bắt giữ hôm qua, chỉ quan tâm liệu có thể được chuyển sang làm công việc hậu cần của Cục Công an hay không...
Cục trưởng Trịnh trầm ngâm suy nghĩ.
Để Ôn Dương lui xuống từ tiền tuyến...
Không phải là điều không thể.
Với biểu hiện xuất sắc trước đây và đóng góp đáng kể của Ôn Dương trong vụ bắt giữ hôm qua, nàng hoàn toàn có thể được ông chiếu cố.
Chỉ là ông bị bất ngờ.
Trong mắt ông, Ôn Dương luôn là người không xin xỏ ai một cái gì cả...
Lần đầu tiên ông thấy nàng xin là vì một tấm vé tham dự đêm hội đón xuân.
Lần thứ hai ông thấy nàng xin, là để ông mất đi một đại tướng ngoài tiền tuyến.
Lúc này, ông chợt hiểu tâm trạng của ông Lưu trong đội điều tra kinh tế.
Vừa nghe tin Ôn Dương sẽ rút khỏi tiền tuyến, trong lòng ông đã cảm thấy mất mát một cách khó hiểu.
Nhưng với tư cách là một người chú luôn dõi theo Ôn Dương lớn lên từng ngày, ông lại cảm thấy, chốn trở về lý tưởng nhất của Ôn Dương chính là Phòng tuyên truyền.
Một đứa trẻ ngay từ nhỏ đã mơ ước được bộc lộ tiếng lòng qua hình ảnh...
Nơi có thể toả sáng nhất trong Cục Công an, cũng có thể là Phòng tuyên truyền.
Những ngày qua, trưởng phòng tuyên truyền đã cử hai cán bộ nhân viên đi học tại Học viện Truyền thông.
Những năm gần đây, để quảng bá cho hình ảnh lực lượng công an, để các vụ việc được minh bạch và công khai, Phòng tuyên truyền đã không còn chỉ cần những cán bộ công an chuyên nghiệp tốt nghiệp từ Đại học Công an.
Hiện nay, Phòng tuyên truyền thiếu nhất chính là những nhân tài chuyên ngành truyền thông có thể quay phim, chụp ảnh, edit video, viết kịch bản, v.v...!đây mới chính là những công việc hàng ngày của Phòng tuyên truyền.
Ôn Dương rời đi chưa được bao lâu, Cục trưởng Trịnh đã có quyết định trong lòng.
Đợi khi trưởng phòng tuyên truyền quay về, ông sẽ đích thân nói với trưởng phòng: Bộ phận của ông sắp có người mới đấy.
Người mới này lại còn từng là một chuyên gia.
......
Dập xong băng đảng ma tuý đã khiến những người trong đội phòng chống ma túy đau đáu suốt thời gian qua, đến tận sáng nay những cảnh sát trong đội mới có thời gian nghỉ ngơi.
Đến giờ ăn sáng, Cố Ngôn Minh ngồi vào bàn ăn cùng đội tuần tra và đội cấp cứu.
Trông Ôn Dương hôm nay vô cùng vui vẻ, bác sĩ Giản ngồi bên cạnh cũng vậy.
Gặp lại Giản Mộc Tư, Cố Ngôn Minh không thể không nghĩ về những lời mà Giản Mộc Tư từng nói với anh.
Anh liếc nhìn Ôn Dương đầy ẩn ý thâm sâu, rồi lại liếc nhanh Giản Mộc Tư mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nhớ kỹ lại, có vẻ Ôn Dương cũng đối xử rất đặc biệt với cô bác sĩ cấp cứu này.
Đặc biệt đến nỗi, trong mắt anh, sự tương tác giữa nàng và cô luôn luôn vô cùng hài hòa và ăn ý.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cố Ngôn Minh.
Lẽ nào...
Ôn Dương cũng "như vậy" sao?
Sau bữa sáng, bảo vệ ở cửa căn tin gọi Cố Ngôn Minh lại: "Đội trưởng Cố, ở đây có thư của anh."
Nhìn rõ cách xưng hô được ghi trên bề mặt phong thư, Cố Ngôn Minh sững người ngay tại chỗ.
Người nhận: Cố Lão Tứ
Năm ngoái khi Cố Ngôn Minh còn nằm vùng trong băng đảng buôn ma túy, anh từng leo lên vị trí lớn thứ 4 trong băng đảng.
Biệt danh của anh trong băng đảng lúc đó là Cố Lão Tứ.
Trùm ma tuý số 3 đã tự sát trong quá trình truy bắt năm ngoái, còn trùm ma tuý số 1 và số 2 hôm qua...
Đột nhiên, một ý nghĩ nảy lên khiến anh dựng tóc gáy...
Anh chợt nghĩ đến hai vết sẹo đáng sợ quanh mắt "Lão