Tái sinh
......
Ôn Dương tỉnh rồi ~
Tỉnh dậy, nghĩa là các chức năng của cơ thể đang được phục hồi.
Tỉnh dậy, nghĩa là nàng ấy còn sống.
......
Ngoài thời gian thăm viếng, Giản Mộc Tư không thể ở lại phòng ICU quá lâu.
Đến khi cô nhẽ nhếch khóe môi lên, cởi bỏ bộ đồ thăm viếng, ngón tay vô thức chạm lên bờ môi...
Ban nãy ở trong phòng ICU, cuối cùng cô đã làm được điều mà cô muốn làm từ rất lâu rồi...
Hôn lên đôi mắt biết cười khi nhìn thấy cô, hôn lên người khắc sâu trong trái tim cô.
Nụ hôn qua lớp khẩu trang y tế đã không thể thực hiện được vì bị thiết bị thở cản trở.
Cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tưởng tượng về hơi ấm nơi đôi môi người mình yêu, càng nghĩ nét hồng càng ửng dần trên đôi má cô.
......
Hạ Chi Châu đợi ở cửa phòng, cũng không hề nhàn rỗi khi Giản Mộc Tư bước vào phòng ICU.
Cô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại báo tin vui.
Gọi cho Ôn Quốc Đông, cho Hạ Lương, cho Lâm Nguyệt Thanh, cho Lục Nhiên, cho tất cả mọi người...
Những người không kìm được sự phấn khích sau khi nhận được tin vui đã cùng nhau chạy đến bệnh viện.
Do đó, không lâu sau khi Giản Mộc Tư ra khỏi phòng ICU, hành lang trước cửa đã chật kín người.
Ai nấy đều phấn khởi, vui mừng.
Sau vài ngày qua đi, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy nụ cười của Giản Mộc Tư.
Mặc dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt nơi khoé môi, không quá rõ ràng, nhưng Giản Mộc Tư thế này cũng đã khiến mọi người rất yên tâm.
"Tiểu Mộc."
Hạ Lương vỗ vai Giản Mộc Tư:
"Bây giờ có thể trở lại ký túc xá và ngủ một giấc ngon lành chứ nhỉ?"
Giản Mộc Tư nhẹ nhàng cười, lông mày và đôi mắt hơi cong lên.
"Vâng, bố.
Vừa rồi con đã hứa với em ấy, con sẽ nghỉ ngơi thật tốt."
Bằng cách xưng hô thật khiến người ta vừa mong chờ vừa phấn khích, lần này là cảm giác phấn khích đến từ người làm cha.
Hạ Lương nhìn Giản Mộc Tư, đôi mắt ông suýt chút nữa rơi nước mắt.
"Ừ ừ!"
Ông lo mình sẽ khóc nếu nói tiếp mất, chỉ đành quay người đi, giả vờ ngắm phong cảnh trên hành lang.
Một lúc lâu sau, Hạ Lương mới quay người lại như vừa mừng vừa nghi: "Cừu Cừu tháo máy thở rồi à?"
Giản Mộc Tư lắc đầu.
"Vậy sao con bé..."
Giản Mộc Tư lại cười.
Ôn Dương vẫn được đặt ống khí quản, quả thực không thể nói được.
Nhưng......
Họ có thể giao tiếp bằng ánh mắt.
Khi Ôn Dương nhíu mày, khi ánh mắt yếu ớt ấy nhìn cô, cô biết Ôn Dương đang lo lắng điều gì.
Cô đã hứa với Ôn Dương rằng cô sẽ nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ và chăm sóc bản thân thật tốt, quả nhiên, đã nhìn thấy Ôn Dương buông lỏng cái cau mày, trả lại đôi mắt cười trên khuôn mặt.
Khoảng thời gian họ ở bên nhau trong phòng ICU không nhiều, chỉ ít đến mức có thể tính bằng giây bằng phút.
Nhưng cả hai đều đã nhận được sự quan tâm sâu sắc từ lẫn nhau.
Như vậy là đủ.
......
Trên chiếc ghế xếp vẫn còn một nửa phần cơm trưa.
Trước khi vào ICU, Giản Mộc Tư thực sự không thể nuốt nổi.
Đến cả món khai vị cũng khiến cô cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng, nhưng bây giờ, sau khi ra khỏi phòng ICU...
Lại nhìn thấy bữa trưa còn thừa để trên ghế xếp, Giản Mộc Tư vui vẻ cầm hộp cơm lên bắt đầu động đũa.
Hạ Chi Châu nhìn, cảm thấy rất buồn cười.
Cô xoa đầu Giản Mộc Tư:
"Xem ra khẩu vị của Tiểu Mộc nhà ta đã trở lại."
Ngay lập tức, tai của Giản Mộc Tư cũng ửng đỏ.
Nhưng vẫn chăm chú nhìn bữa ăn trong hộp cơm, cẩn thận nhai kỹ.
Sẽ không bao giờ nói không thèm ăn nữa, sẽ không nói ăn không nổi nữa.
Tình yêu đúng là một thứ biết dày vò người ta.
Nó khiến con người ta chán ăn, khiến món ngon mất đi sức hấp dẫn.
Nhưng...
Tình yêu cũng khiến con người ta cảm thấy đói, biến những món ăn tầm thường trở thành cao lương mỹ vị.
......
Vào lúc 16 giờ chiều, Giản Mộc Tư nhường thời gian đến thăm cho Ôn Quốc Đông.
Buổi trưa, cô đã nhìn thấy Ôn Dương tỉnh lại.
Cơ hội hiếm có hôm nay nên dành cho Ôn Quốc Đông.
Ôn Quốc Đông đi vào, vẫn là chưa được bao lâu đã đi ra.
Lần này, ông bước ra với đôi mắt tràn ngập niềm vui.
Ngay khi ra khỏi phòng ICU, ông gọi tên Giản Mộc Tư:
"Mau vào đi, Cừu Cừu sẽ lo lắng lắm khi không nhìn thấy cháu."
Quy định nghiêm ngặt mỗi lần chỉ được tiếp một người vào thăm cứ như bắt những người nhân của bệnh nhân nguy kịch phải tham gia vào cuộc chạy tiếp sức.
Động tác thay quần áo thăm viếng của Giản Mộc Tư nhanh hơn rất nhiều, cuối cùng đã quay lại trạng thái nhanh nhạy ngày thường của một bác sĩ cấp cứu.
Mặc dù đến phút cuối trước khi vào phòng mới đeo khẩu trang lên, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt...! nhìn thế nào cũng giống đôi mắt biết cười như người nằm trên giường.
Giản Mộc Tư vẫn nắm lấy bàn tay phải buông thõng ở thành giường của Ôn Dương, chỉ nắm nhẹ một ngón tay.
Cô cẩn thận né tránh tất cả các thiết bị rườm rà trên người Ôn Dương...
Cần phải chú ý đến máy dẫn lưu lồng ngực, và cả máy thở của Ôn Dương...
Quãng đường bước đến gần Ôn Dương tựa như đi qua một bãi mìn dài.
Chỉ cần một chút lơ là, sẽ gây nên vụ nổ tuy không ảnh hưởng đến cơ thể của Giản Mộc Tư, nhưng nó sẽ khiến cô phải chịu nội thương nghiêm trọng nhất.
Giản Mộc Tư khom lưng cúi xuống bên gối của Ôn Dương, thủ thỉ bằng giọng nói ấm áp.
Cũng không phải nói rất nhiều lời.
Mọi thứ đều được gói gọn trong tiếng cười khúc khích của cô ấy.
Bên cạnh thương xót, bên cạnh khổ đau, hiện giờ cô chỉ cảm thấy hạnh phúc.
......
"Dịch tràn về cơ bản đã được dẫn lưu, tình trạng viêm nhiễm ở phổi cũng đã được khống chế hiệu quả, các chỉ số đều đang được cải thiện."
Chủ nhiệm Lưu của khoa ICU đứng ở cuối giường, giống như đang nói chuyện với Ôn Dương, nhưng thực ra là đang nói với Giản Mộc Tư ở bên cạnh giường.
Sau đó ông tiếp tục nói một số thuật ngữ chuyên ngành, những điều mà Ôn Dương không thể hiểu được.
Nghe không hiểu gì, Ôn Dương cũng không muốn nghĩ nữa.
Nàng chỉ muốn yên lặng nhìn Giản Mộc Tư, không chịu rời mắt.
Giản Mộc Tư cũng chăm chú nhìn Ôn Dương.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, không cảm thấy chán một chút nào.
Mãi cho đến khi Chủ nhiệm Khoa ICU giải thích xong tình huống, Giản Mộc Tư mới chịu quay đầu lại và nói "cảm ơn" với Chủ nhiệm Lưu.
Người đàn ông khô khan như Chủ nhiệm Lưu chỉ nghĩ tình bạn thân thiết giữa bác sĩ Giản và sĩ quan Ôn thật đẹp quá.
"Người bạn thân" trong mắt Chủ nhiệm Khoa ICU, lúc này đang không muốn lãng phí từng phút từng giây nào cả.
Giản Mộc Tư đưa tay vén những sợi tóc xoã ra ngoài của Ôn Dương vào lại trong mũ, sau đó cảm nhận rõ nàng ấy đang nhăn mũi...
"Sao thế?"
Những người khác có thể chưa bao giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng đến vậy của Giản Mộc Tư, nhưng người trên giường bệnh đã được nghe thấy rồi.
Ôn Dương chuyển tầm mắt đi, không nhìn Giản Mộc Tư nữa.
Giản Mộc Tư hết sức lo lắng, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó qua vành tai dần đỏ