Lý do chị yêu em
......
"Đây không phải đường về nhà, phải không? "
Thôi được...
Ôn Dương phải thừa nhận rằng, càng gần ngày xuất viện, nàng càng cảm thấy lo lắng và bất an.
Sau khi xuất viện nên đi đâu đây?
Về nhà mình ư?
Giản Mộc Mộc có đến ở cùng không?
Và quan trọng hơn:
Bình thường không hề nghĩ nhà mình đã cũ, nhưng vừa nghĩ tới Giản Mộc Tư sẽ tới ở chung, Ôn Dương bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng bắt đầu hối hận.
Lẽ ra nàng nên sửa sang lại ngôi nhà mới đã mua gần nhà ông bà cách đây vài năm.
Nếu sửa sang, là sẽ có một ngôi nhà thích hợp vào ở ngay.
Ôn Dương suy nghĩ một mình rất nhiều, chỉ là quên mất một điều, có lẽ Giản Mộc Tư cũng đang nghĩ về vấn đề này.
Trước khi nhận được sự chấp thuận từ Ôn Quốc Đông, Giản Mộc Tư đã cân nhắc về vấn đề này.
harry potter fanfic
Sau khi nhận được sự chấp thuận từ Ôn Quốc Đông, Giản Mộc Tư đã có một quyết định.
Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh đặc biệt lái xe van của gia đình đến đưa Ôn Dương xuất viện.
Hạ Chi Châu hay thích lôi ra dùng những thứ có mà như không.
Năm ngoái sinh nhật cô, ông Hạ đã tặng cho cháu gái một chiếc xe Van, thật tình cờ, lần này chiếc xe rất hữu dụng để đưa Ôn Dương xuất viện về.
Vừa kết thúc chuyến đi tìm cảm hứng, ngày mai Hạ Chi Châu sẽ trở về Bắc Thành chúc mừng em gái tân gia.
Trước đó Hạ Chi Châu đã thiết kế và trang trí nhà cửa cho cô em gái hoàn toàn dựa theo sở thích của em.
Căn nhà đã được sửa sang được mấy tháng.
Thế nên khi Ôn Dương xuất viện, căn nhà của Giản Mộc Tư chính là căn nhà thích hợp nhất
......
Ôn Dương vẫn đang trong thời gian hồi phục, người thân và bạn bè đến mừng lễ tân gia không tiện ở lại lâu.
Mọi người chỉ chờ Ôn Dương hoàn toàn bình phục xong xuôi mới tổ chức đại tiệc ăn mừng.
Đến khi mọi người giải tán, chủ nhân còn lại của ngôi nhà cứ như vẫn chưa nhận ra điều gì.
Ôn Dương kinh ngạc nhìn Giản Mộc Tư, nhưng thật ra trong lòng đã sớm dâng lên vô số hào hứng và vui sướng.
Cả xúc động nữa.
Đặc biệt là khi được đẩy trên xe lăn đến phòng vệ sinh ở tầng một...
Đó là một ngôi nhà phức hợp với thiết kế mỗi tầng một hộ gia đình nằm trong tiểu khu cao cấp.
Các dịch vụ xanh, môi trường, an ninh và tài sản đều có chất lượng hàng đầu.
Trong nhà có ba phòng tắm, gồm hai phòng tắm ở tầng một và phòng còn lại ở tầng hai.
Chưa kể, căn phòng vệ sinh ở tầng 1...
Bên trong có một chiếc ghế nằm gội đầu hay thường thấy ở các tiệm hớt tóc!
Không phải bồn tắm, chỉ là một thứ đi ngược lại với cuộc sống hàng ngày của gia đình...
Chiếc ghế nằm đó dành cho ai, không cần nói cũng biết.
Trong phút chốc, nước mắt Ôn Dương trào ra.
Nàng nghẹn ngào, cúi đầu xuống.
Giản Mộc Tư ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn, dịu dàng ôm nàng vào lòng.
"Nếu là em, em sẽ làm tốt hơn chị."
Giản Mộc Tư chưa bao giờ cảm thấy cô đủ dịu dàng hay đủ chu đáo.
Bởi cô đã có bên mình một người yêu dịu dàng nhất, chu đáo nhất thế giới này.
Giản Mộc Tư biết quá rõ...
Nếu hai người đổi vị trí, Ôn Dương nhất định sẽ thấu đáo hơn cô.
Cô không hề cảm thấy những gì mình chuẩn bị có đáng để khiến người yêu phải rơi nước mắt.
Cô nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi trên mặt Ôn Dương, mềm mại trong mắt biến thành ánh trăng.
"Sau này Ôn Dương có thể nằm ở nhà gội đầu nhé~"
Cô dịu dàng cười:
"Lại còn có cả một cô nhân viên gội đầu~"
Ôn Dương bật cười:
"Cô nhân viên gội đầu Giản Mộc Mộc?"
"Ừm~"
"Có miễn phí không?"
"Chỉ miễn phí cho em, độc quyền của Ôn Dương."
......
Phòng dành cho khách ở tầng một tạm thời được dùng làm phòng ngủ chính vì Ôn Dương bị thương, lên xuống cầu thang không tiện.
Còn về hai người ở trong phòng khách...
Sau tất cả, vẫn phải đối mặt với thời gian đi ngủ đêm hôm đó.
Hai người cùng chìm trong ngại ngùng và bối rối, bỗng dưng cười thành tiếng khi bốn mắt nhìn nhau.
"Giản Mộc Mộc, chị ở lại dưới tầng được không?"
"Ôn Dương, chị..."
Cả hai nói cùng một lúc, hơi ngẩn ngơ, rồi tự cười thầm.
Hoá ra cả hai đã bối rối rất lâu vì cùng một vấn đề.
"Đương nhiên chị phải ở dưới tầng."
......
Ngay cạnh phòng khách là phòng làm việc.
Ban đầu khi Hạ Chi Châu thiết kế, cô đã mượn một khu vực vốn thuộc về phòng khách để nhập vào phòng làm việc.
Một thiết kế mới lạ như vậy đã biến một nửa khu vực phòng làm việc thành một không gian nhô lên rất hiện đại.
Cùng với giá sách gỗ gắn vào tường, đã làm hài lòng hai bà chủ nhà thích cảm quan thiết kế ở một mức độ nào đó...
Để mà đến khi xuất viện, nơi mà Ôn Dương thích ở nhất chính là phòng làm việc.
......
Mặc dù gần đây Ôn Dương đã có thể đứng dậy và hoạt động, nhưng vẫn không thể đi lại thường xuyên vì chân bị thương.
Mãi cho đến một tuần sau khi xuất viện, Ôn Dương rốt cuộc không thể không sinh nghi về việc Giản Mộc Tư chỉ vắng nhà hai giờ một tuần.
Cũng vào lúc ấy, Giản Mộc Tư mới nói cho Ôn Dương rằng cô đã nghỉ việc ở Trung tâm Cấp cứu, đồng thời thuận lợi bắt đầu công việc giảng dạy tại Học viện Y khoa Đại học Thuỷ Mộc.
Tất cả sự xúc động đều đọng lại trong đôi mắt lặng im.
Giản Mộc Tư khẽ cười, nhìn Ôn Dương, nắm tay Ôn Dương: "Ôn Dương, em đừng quên, em đã xin chuyển việc trước cả chị."
Bản lĩnh của em tới sớm hơn tôi, mạnh mẽ hơn tôi.
Tình yêu của em cũng sâu đậm hơn của tôi.
Đêm hôm đó, những suy nghĩ đã tồn tại nhiều năm trong thâm tâm Ôn Dương rơi xuống đất, bén rễ và đâm chồi nảy lộc.
Rạng sáng ngày hôm sau, Ôn Dương tỉnh dậy với tâm trạng tràn đầy vui sướng.
Nàng cố gắng nghiêng người, rúc vào cổ Giản Mộc Tư, hôn lên chiếc cằm nơi cách rất gần môi cô.
Nít quỷ nghịch ngợm vẫn chưa hài lòng, sau đó còn hôn, còn mút mút chiếc cằm của Giản Mộc Tư.
Sau khi mãn nguyện ngắm nhìn kiệt tác của mình, đôi mắt cười của nàng cong lên.
Cuối cùng Giản Mộc Tư cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ.
Cô cong môi, vô thức áp sát hơi thở lên trán Ôn Dương.
"Mới sáng ra đã không an phận sao, sĩ quan Ôn~"
"Không phải sĩ quan Ôn~"
Ôn Dương cười, đôi mắt cong thành hình vòng cung xinh đẹp.
Nàng chỉ tay vào mình:
"Giáo sư Giản, em không muốn làm sĩ quan Ôn~"
Giản Mộc Tư ngơ ngác mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Ôm Dương: "Hả?"
"Em đã có quyết định, Giản Mộc Mộc!"
Giọng nói của Ôn Dương nghe vô cùng vui vẻ:
"Em muốn thực hiện ước mơ của em!"
Ánh mắt Giản Mộc Tư ngây ngốc, chốc lát sau, chợt cảm nhận được tâm tư của Ôn Dương qua nụ cười chân thành của nàng.
"Xem ra hôm nay chúng ta phải đi chuyển đồ nhỉ?"
"Vâng~"
Ôn Dương càng cười tươi thêm:
"Em muốn trở lại làm đạo diễn Ôn."
"Vậy bây giờ chị dậy làm bữa sáng cho đạo diễn Ôn nhé?"
"Được, giáo sư Giản~ Đợi khi đạo diễn Ôn hồi phục, nhất định sẽ cân nhắc để chị làm nữ chính~"
Giản Mộc Tư quay lại liếc nhìn người trên giường:
"Trong cuộc đời của đạo diễn Ôn còn muốn có thêm ai là nữ chính?"
"Hừm..."
Ôn Dương giả vờ suy nghĩ, lại còn đếm trên đầu ngón tay.
Cho đến khi Giản Mộc Tư sắp tức giận chuẩn bị cười khẩy đến nơi, nàng ấy mới mở miệng:
"Còn có Giản Mộc Mộc, Cục băng nhỏ, bác sĩ Giản, tiến sĩ Giản, Giản dễ thương..."
Không tính những biệt danh đằng trước...
Nhưng, Giản dễ thương?
Hehe~
Giáo sư Giản không mấy dễ thương ngay buổi trưa ngày hôm đó đã dạy cho nàng đạo diễn mới một bài học.
Lúc đi chợ, giáo sư Giản đã nhân tiện mua về một nồi lẩu uyên ương.
Đến bữa trưa, một nửa nồi lẩu cay khiến đạo diễn Ôn thèm thuồng muốn chảy nước miếng, một nửa còn lại là vị ba loại tươi khiến đạo diễn Ôn mất hứng.
Nếu là trước lúc xảy ra chuyện này, Ôn Dương sẽ không chán ghét vị lẩu ba loại tươi như vậy.
Kể cả trước đây...
Mỗi lần ra ngoài ăn lẩu, sau khi ăn no, Ôn Dương luôn có thể chan một bát đầy vị lẩu ba loại tươi