Chúc mừng sinh nhật
......
"Các người tiếp tục?"
Ôn Dương lập tức cúi đầu nhìn hai con Bichon Frise, một người hai chó nhìn nhau mấy lần liền...
"Ai làm các với hai ngươi?"
Giản Mộc Tư nghe vậy bỗng dừng lại khi chưa chạy được bao xa.
Có nhiều lúc sĩ quan Ôn thực sự đáng yêu đến kinh động lòng người~
"Giản Mộc Tư! Chị đừng chạy ~~~"
Liếm hết nửa cốc nước ấm, hai chú chó mới thở phào được một hơi lại bị bảo mẫu tạm thời kéo đi đuổi theo người chạy bộ phía trước.
Thương thay cho Mập Mập và Baby, đã phải đi bộ một quãng đường dài như vậy, giờ còn phải chạy bộ bằng chính đôi chân nhỏ bé.
"Chị là con gái, chạy giữa ban đêm thế này...!không cảm thấy nguy hiểm sao?"
Ôn Dương vội chạy theo Giản Mộc Tư, chỉ vào hai chú chó đau khổ bị vắt kiệt sức dưới chân: "Hay là, chúng tôi chạy cùng chị?"
Vậy vừa rồi ai còn ghét bỏ khi bị ghép thành nhóm "các" với hai con chó vậy?
Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương một cách kỳ quái...
Có thể do thấy thương hai chú chó thở phì phò và vội vàng liếm nước, cô quyết định tạm dừng kế hoạch chạy bộ hôm nay.
Khi Giản Mộc Tư nhìn sang hai con Bichon Frise, Ôn Dương cũng lấy lại được chút lý trí.
Hai con chó này chạy theo mình...
Đúng là đã bị giày vò đủ rồi.
Chưa kể vừa đi một quãng đường dài như thế, nước cũng là do người ta bố thí cho.
"Ừmmm...!chị nhớ về ký túc xá sớm một chút...!tôi phải đưa chúng về nhà trước..."
Nói về là về, Ôn Dương lấy điện thoại di động ra, đặt xe về nhà.
Nàng còn cẩn thận dò hỏi xem tài xế có đồng ý cho hai chú chó đi nhờ không.
Giản Mộc Tư đứng ngoài theo dõi suốt quá trình.
Đợi xe trên lề đường, Ôn Dương nghĩ rằng Giản Mộc Tư đã chạy đi, nhưng thực ra cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích chút nào.
Trong phút chốc, Giản Mộc Tư chỉ muốn chờ xem, liệu sĩ quan Ôn khẩu thị tâm phi có quay đầu lại hay không.
Nhưng sĩ quan Ôn vẫn chỉ là sĩ quan Ôn, không quay đầu vẫn là không quay đầu.
Nếu không nhìn, hy vọng vẫn còn đó...
Nếu đã nhìn, kết quả đã bày ra ngay trước mắt, có lẽ hy vọng cũng tan thành mây khói.
......
Kể từ hôm Giản Mộc Tư suýt ngất vì cảm nặng, mỗi ngày Ôn Dương đều mang hai hộp cơm giữ nhiệt khi ra khỏi nhà.
Trong hộp giữ nhiệt mới, có bánh sandwich kẹp thịt trắng và rau.
Lúc đầu, Ôn Dương chỉ chịu đưa cho Giản Mộc Tư nếu cả hai bất ngờ gặp nhau lúc làm nhiệm vụ.
Nhưng khi làm nhiệm vụ, không phải lúc nào hai đội cũng có thể tình cờ gặp nhau.
Bảy trong số mười lần, số sandwich mà Ôn Dương "tiện tay" chuẩn bị trước khi đi làm đều chui tọt vào bụng Trương Lộ Chi hoặc Lý Duyên Thanh.
Hình như đàn ông luôn có bụng chứa thêm món ăn mới...
Cho dù họ đã ăn bao nhiêu trước đó đi chăng nữa.
Mỗi lần xách hộp giữ nhiệt đưa cho Giản Mộc Tư, trên mặt Ôn Dương luôn viết đầy chữ "dù tôi không muốn nhưng tôi vẫn phải đưa cho chị".
Khiến cho một Giản Mộc Tư luôn lạnh lùng điềm tĩnh ngày thường đã rất kinh ngạc khi lần đầu tiên nhận được hộp cơm giữ nhiệt do Ôn Dương ném vào xe cứu thương.
Vì khi cô không chú ý, Ôn Dương đã ném hộp cơm giữ nhiệt vào ngay chân cô...
Thực sự rất giống ném một loại vũ khí hạt nhân nào đó vậy...
Cho đến khi Ôn Dương cuống cuồng chạy trốn khỏi "hiện trường vụ án", Giản Mộc Tư mới nhận ra điều gì đó từ bóng lưng hoảng hốt của người đang vội vàng chạy trốn kia.
Cô tránh Trần Phi và Lưu Dịch ngồi ở ghế lái, xuống xe, mở hộp giữ nhiệt ra.
Khi chiếc bánh sandwich xuất hiện trước mắt, Giản Mộc Tư rõ ràng cảm thấy nhịp tim mình xao xuyến.
Một loại cảm xúc lạ lùng nào đó bỗng chảy róc rách trong cô, dường như cô chưa từng được biết cảm giác này bao giờ.
......
Ngày 8 tháng 12, đội cấp cứu và đội tuần tra đều trực ca đêm.
Trước ca làm, mọi người luôn thích tụ tập trong căng tin, giao lưu tình cảm trong lúc ăn uống, ngồi cùng nhau bàn tán vài chuyện thị phi.
Buổi sáng Ôn Dương đến Tây Thành thăm bà ngoại, hiện tại nàng là người không có mặt trong đội ngũ ăn tối tại căng tin.
Giữa bữa ăn, Trần Phi đang vui vẻ trò chuyện với Trương Lộ Chi, con mắt sắc bén của cậu chợt chú ý đến một người phụ nữ trung niên đang hướng tới phía bàn của họ.
Đó là người phụ nữ với lối ăn mặc vô cùng đoan trang chỉnh tề, trên tay cầm hai thứ đồ gì đó.
Thứ bên tay phải, rõ ràng là một hộp bánh sinh nhật?
"Đây là?"
Sự nghi ngờ của cậu cũng khiến những người anh em khác quay đầu lại...
Giản Mộc Tư vẫn cúi đầu xuống, yên lặng ăn tối, không chú ý tới người phụ nữ đang tiến về phía mình.
"Tiểu Mộc."
Trên đời này thực sự không có mấy ai có thể gọi Giản Mộc Tư như vậy.
Đột nhiên nghe thấy biệt danh này, người đang tập trung ăn tối khựng lại.
Lưu Dịch và Trương Lộ Chi đang quay lưng lại với người phụ nữ trung niên cũng lập tức đứng dậy:
"Cô là ai?"
"Cô là?"
"Đồng nghiệp của Mộc Tư đấy sao? Xin chào, cô là mẹ của Mộc Tư."
"Ồ ồ, cô, chào cô."
Trương Lộ Chi vội vàng khom lưng 90 độ trước người phụ nữ trung niên, rất thành khẩn.
Lưu Dịch đứng cạnh lại hơi bối rối.
Mẹ của bác sĩ Giản trông rất trẻ, mình phải gọi một tiếng chị mới đúng chứ?
Gọi cô thật không thích hợp lắm~
"Xin chào."
"Chào cô, tên cháu là Trần Phi, thì ra cô là mẹ của chị gái cháu...!nhìn cô thực sự rất trẻ."
Là một cậu bé sớm ra ngoài kiếm tiền nuôi sống bản thân, Trần Phi vừa đứng lên đã khen ngợi Lâm Nguyệt Thanh, mặc dù lời khen này không khoa trương lắm.
Lâm Nguyệt Thanh cẩn thận nhìn Trần Phi từ đầu tới chân, cười nói: "Chị gái? Sao cô không biết Mộc Tư nhà cô có thêm đứa em trai từ lúc nào nhỉ?"
Trần Phi cảm thấy hơi xấu hổ.
Thật ra tiếng "chị" này ngay từ đầu đã được Trần Phi gọi, hoàn toàn không có sự đồng ý của Giản Mộc Tư.
Gọi suốt gọi mãi, từ "chị Giản" đổi thành "Chị tôi".
"Hehe ~~ cô, cháu rất mong có một người chị như bác sĩ Giản.
Nhà cháu chỉ có mấy anh em, cũng không biết các cô bác trong nhà đẻ khéo thế nào mà toàn con trai! Lớn thì gọi hai tiếng anh trai, nhỏ thì kêu hai tiếng em trai, cả bốn đứa đều là con trai.
Từ nhỏ cháu đã mong có chị em gái, may mắn lắm mới gặp được chị gái cháu trong Trung tâm cấp cứu, hơn nữa hình như chị ấy cũng không từ chối đứa em trai này, nên cháu tự nhận bác sĩ Giản làm chị gái."
Lâm Nguyệt Thanh cười hào sảng:
"Có lẽ Mộc Tư cũng vui lắm, con bé cũng không có em trai."
Lưu Dịch và Trương Lộ Chi nhường ra một ghế trống.
Thấy Lâm Nguyệt Thanh đặt hộp bánh sinh nhật lên bàn, ba ông tướng mới sực tỉnh.
"Cô ơi, hôm nay là...!sinh nhật sao?"
"Không phải hôm nay, là ngày mai.
Mai là sinh nhật của Mộc Tư, cô biết tối nay mấy đứa làm ca tối, phải làm việc ngay thời khắc đầu tiên của ngày sinh nhật, cô cũng cũng thể là người đến đầu tiên chúc mừng sinh nhật con gái cô được, chỉ còn cách mang bánh qua trước."
Tay còn lại của Lâm Nguyệt Thanh xách chiếc túi giấy đến trước bàn, chỉ từ hình logo in trên túi cũng