Chiếc xe sang của người "phú nhị đại" biến mất vài ngày sau khi bị phát hiện bám theo xe cấp cứu của Minh Lạp, có vẻ như đã thực sự đổi cái mới rồi sao?
Rất có khả năng, trong chiếc xe sang kia là cùng một người.
Hai nhân viên cấp cứu từng lo lắng về chuyện này đã phần nào yên tâm dưới sự an ủi của Minh Lạp.
Một người phụ nữ như Minh Lạp gặp phải trường hợp bị bám đuôi điên cuồng như vậy còn không sợ, hai người đàn ông các anh làm sao có thể yếu thế?
Mãi cho tới khi Minh Lạp tạm vắng vì phải diễn tập cho đêm hội đón xuân, hai đồng nghiệp trong đội tạm thời hợp tác với một bác sĩ cấp cứu khác...
Tài xế xe cấp cứu chợt phát hiện, chiếc xe sang đó không còn đi theo nữa...
Lẽ nào lại đổi xe mới sao?
......
Chỉ có Minh Lạp biết, chiếc xe đó là đi theo cô.
Lúc này, cô đang trong hội trường diễn tập đêm hội đón xuân, khoanh hai tay, đứng bên cửa sổ nhìn gì đó rất lâu.
"Chị Minh? Đang nhìn gì mà chăm chú thế?"
Ôn Dương ngồi ở bên sân khấu, buông thõng hai chân, đung đưa qua lại hồi lâu, cũng đã quan sát Minh Lạp từ khoé mắt hồi lâu.
Nàng không nghĩ cảnh vật bên ngoài cửa sổ động lòng người đến vậy.
Nhưng rét run người thì có, vì tối qua mới đổ một trận tuyết lớn xong.
Minh Lạp quay đầu lại cười dịu dàng với Ôn Dương.
Cô đưa tay lên chỉ vào chiếc Lamborghini màu xanh đậm ngoài hội trường: "Đang nhìn bên đó."
Cô nói tiếp:
"Giữa màu trắng bao phủ...!bỗng cảm thấy chiếc xe đó thật bắt mắt."
Ôn Dương định gật đầu đồng tình.
Giữa bãi đậu xe mênh mông, không biết từ đâu ra xuất hiện một chiếc xe thật chói mắt như vậy, quả thực rất thu hút ánh nhìn.
Nhưng sĩ quan Ôn nhạy bén ngay sau đó đã để ý, mui xe của chiếc Lamborghini đang bốc hơi nóng?
Trong xe có người!
Ôn Dương mặt không biến sắc nhìn Minh Lạp...
Nàng chợt có trực giác thật lạ lùng.
Có lẽ Minh Lạp không cảm thấy chiếc xe đó bắt mắt, mà là người trong xe đã bắt mất trái tim Minh Lạp...
Trong lòng đã có dự đoán, tiếp đó sĩ quan Ôn đặt toàn bộ sự chú ý vào biểu hiện kỳ lạ của Minh Lạp.
Minh Lạp không quang minh chính đại đứng ở trước cửa sổ, mà chỉ nấp giữa khe hở giữa hai tấm màn đen rủ từ trần đến sàn.
Phong cảnh bên ngoài phải đi qua khe hở này mới có thể lọt vào tầm mắt của Minh Lạp.
Khe hở nhỏ như vậy, mà vẫn có thể chú ý đến chiếc xe màu xanh đó sao?
"Chị Minh không phải đang nhìn xe, mà là đang nhìn người trong xe sao?"
Ôn Dương thẳng thắn không vòng vo.
Quả nhiên lập lức thấy Minh Lạp biến sắc.
Tiếp theo, đối phương vờ ra vẻ như bất lực sau khi bị vạch trần, mà cũng như kinh ngạc.
"...!Chị chợt hiểu ra vì sao Mộc Tư lại làm bạn với em."
Khen kiểu này...
Ôn Dương cảm thấy, khen kiểu này thật khiến nàng thích thú còn hơn đơn thuần chỉ khen nàng rất thông minh.
Ôn Dương cong môi, cười thật rạng rỡ:
"Chị Minh, em là cảnh sát ưu tú nhất Cục Công an mà~"
Vừa dứt lại, sĩ quan Ôn chợt cảm thấy mình có hơi chém quá: "Khụ khụ~~ là đứng trong top ưu tú~"
"Ôn Dương, giúp chị một việc nhé?"
"Chị nói đi."
Minh Lạp rút ra hai tấm vé xem đêm hội đón xuân từ trong túi đeo vai đặt trên ghế, đưa cho Ôn Dương.
"Đây là? Vé xem đêm hội?"
Ôn Dương có chút nghi hoặc:
"Cần em giúp đưa cho ai à?"
Giao tiếp với người thông minh dễ dàng như vậy đó.
Có nhiều thứ không cần nói hẳn ra, đối phương cũng tự hiểu ý.
"Trong đó có một vé hàng ghế đầu, một vé là hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, nhờ em giúp chị đưa cho Giản Mộc Tư."
"Đưa cho chị ấy?"
"Ừ, em cứ nói, có hai vé thừa nên đưa cho em ấy.
Còn nữa, đừng nói là do chị đưa."
"Có lẽ Giản Mộc Tư không cần đâu."
Ôn Dương cười, giải thích:
"Em cũng để dành vé cho chị ấy.
Hôm nay em đi gặp Cục trưởng xin một vé ngồi giữa hàng ghế đầu."
"Ồ~~"
Ôn Dương cứ cảm thấy như nhìn thấy hàm ý "trêu chọc" từ nụ cười của Minh Lạp, bỗng thấy ngại ngùng:
"Khụ khụ~ dù sao chị Minh và em cũng đã tham gia tiết mục, những người tay chân không lanh lợi vừa không được tham gia, vừa không được nhìn thấy thì đáng thương lắm.
Hơn nữa em cũng cần để Giản Mộc Tư nhìn gần cho rõ sự khác biệt giữa chị ấy và em chứ, đúng không?"
"Vậy sao?"
"Tất nhiên!"
Có trời mới biết, nàng sĩ quan này tối qua mới đắn đo suy nghĩ, nếu mất mặt ngay trước mắt Giản Mộc Tư thì phải làm sao đây?
Nói đắn đo vậy thôi, Ôn Dương vẫn xin Cục trưởng Trịnh một tấm vé có vị trí ngồi đắc địa nhất.
Sáng sớm hôm nay nàng đã đến văn phòng của Cục trưởng một chuyến, đến gặp chú Trịnh rồi nũng nịu xin tấm vé xịn nhất.
Giản Mộc Tư là bạn của nàng mà, nàng phải "bảo kê" Giản Mộc Tư chứ.
Đương nhiên phải chuẩn bị một chỗ ngồi xịn nhất.
Minh Lạp vỗ vai Ôn Dương vẫn còn đang tìm cách nói lời từ chối:
"Sao em chắc chắn rằng Giản Mộc Tư không biết nhảy?"
Nghe xong, Ôn Dương bất ngờ, rồi lại sững sờ.
Nếu như biết nhảy...
Tại sao chị cũng vào cuộc rồi, mà Giản Mộc Tư lại không tham gia biểu diễn?
Minh Lạp khá mãn nguyện khi thấy vẻ mặt Ôn Dương bàng hoàng như vậy:
"Ôn Dương, thực ra chị cũng chưa hỏi xem Mộc Tư có biết nhảy hay không."
......
Cuối cùng, Ôn Dương vẫn nhận hai tấm vé từ tay Minh Lạp.
Cũng từ sau đó, sĩ quan Ôn mới hồi phục lại được đầu óc nhanh nhạy thường ngày của mình, nàng chợt nhận ra, có lẽ trọng điểm mà Minh Lạp hướng tới không phải là Giản Mộc Tư, rất có thể Minh Lạp cần mượn tay Giản Mộc Tư chuyển cho một người khác...
Nếu không, làm sao có thể có đến hai vé được?
Vị trí một trước một sau, thật có mùi "vé đây, làm thế nào thì làm".
Chưa kể, Minh Lạp còn đặc biệt nhắc nhở mình không được nói cho Giản Mộc Tư biết là ai đã đưa vé.
Chi tiết này dường như càng thêm chứng tỏ phỏng đoán của sĩ quan Ôn là đúng.
Ôn Dương bất giác liếc qua ngoài cửa sổ, chiếc Lamborghini màu xanh đậm vẫn dừng ở bãi đỗ xe...
Lẽ nào...
Có liên quan đến chiếc Lamborghini này sao?
Chủ nhân của chiếc Lamborghini là người quen của Giản Mộc Tư?
Hay là người mà Giản Mộc Tư có thể đưa vé cho?
Sĩ quan Ôn đắc chí tự thấy mình đoán đúng "chân tướng", ngay hôm đó đã trở về Đồn cảnh sát một chuyến sau buổi khi diễn tập.
Đợi trước cửa căn tin rất lâu, cuối cùng cũng chờ được Giản Mộc Tư tan làm về.
Hai thành viên khác của đội cấp cứu không còn khách khí với nàng nữa, ngồi bịch xuống mở đồ uống nóng đặt trên bàn của Ôn Dương ra.
"Ấm quá! Cảm ơn Ôn đại ca."
Lưu Dịch cũng phụ hoạ một câu theo Trần Phi:
"Cảm ơn đại ca."
Cũng không biết từ khi nào, người đàn ông gần bốn mươi tuổi này cũng bắt đầu gọi Ôn Dương là "đại ca".
Ôn Dương không thèm đoái hoài đến sự vô tư của hai ông tướng, nàng bóc vỏ ống hút, cắm ống hút vào miệng nắp rồi đưa cho Giản Mộc Tư.
Có vẻ như hôm nay đội cấp cứu có rất nhiều việc, sắc mặt Giản Mộc Tư đầy vẻ mệt mỏi.
"Hôm nay bận lắm à?"
Đến cả động tác cầm đũa gắp thức ăn của Giản