Dành cho chị
......
Hoà cùng tiếng "Wao~" của mọi người, là tiếng chiếc xe bay của trò phi tốc độ cao.
Chiếc xe tăng tốc lao vào hồ nước, những giọt nước bắn tung tóe tạo thành một mảng trắng xoá...
Trong cả quá trình bay thẳng xuống, Ôn Dương nắm chặt thành ghế không rời.
Không gào thét như Kiều Mộ Quân, không điềm tĩnh ung dung như Giản Mộc Tư, cũng không phấn khích rú lên như đám mày râu, mặt Ôn Dương cứ trắng bệch đi.
Đặc biệt là ngay giây phút rơi xuống, sắc mặt Ôn Dương lập tức tái nhợt.
Ngoài mặt, Ôn Dương không phát ra bất kỳ âm thanh sợ hãi nào.
Nhưng trên thực tế, nàng đang sợ phát khiếp...
Có trời mới biết, dù đã sống gần 31 năm, nhưng Ôn Dương chưa từng chơi bất kỳ trò "mạo hiểm" nào trong trong công viên giải trí.
Trước đó, nàng luôn coi những thể loại trò chơi "không an toàn" như vậy là "chơi với cái chết".
Lần đầu tiên Ôn Dương "chơi với cái chết", bị nước bắn lên ướt hết nửa người.
Ngay cả điều này cũng không thể triệu hồi "linh hồn" đã bay đi của nàng, nàng ngồi sững sờ trong xe bay thật lâu, cảm thấy rất biết ơn vì đã quay trở lại nhân gian.
Khi những người bạn đồng hành khác kêu than vì bị nước bắn tung tóe, trái lại nàng còn có khao khát muốn muốn hôn hồ nước, hôn tia nước.
Cuối cùng mình cũng đã trở lại mặt đất...!
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
Một cách an toàn...
Khi chiếc xe bay lao xuống thật nhanh, một chiếc áo mưa 5 tệ dùng một lần làm sao có thể đỡ nổi sức ép của cơn gió thổi tung?
Mọi người đều dính "màu sắc" trên người, đặc biệt là ba người đàn ông.
May mà các cô gái đội mũ che mưa, một bên tay giữ vành mũ đã giúp các cô lánh nạn ít nhiều.
Còn Trương Lộ Chi, Trần Phi và Cố Ngôn Minh, hai anh em xương máu đã không đội mũ để bắt chước đội trưởng Cố ngầu lòi, kết quả là trên đầu chỉ hiện một chữ "thảm" to đùng khi bước xuống.
Thảm đến mức đầu ba anh em đều ướt nhẹp.
"Hahahahahahaha~~~"
"Há há há há há há~~~"
Ba người nhà Lưu Dịch đứng xem đều cười ha hả, giọng cười của cô bé không khác nào giọng của cha mẹ.
Ba người khốn khổ bị bọn họ lây cười, đều không khỏi nhìn nhau cười phá lên.
Xuống xe bay xong, Kiều Mộ Quân cảm thán: "Cừu Cừu, bà quá lợi hại! Không hề phát ra tiếng động nào, dũng cảm thật!"
Vì thế, Kiều Mộ Quân vỗ vai Ôn Dương một cách rất trịnh trọng.
Ôn Dương cảm thấy vai mình bị nhũn đi một bên.
Ai bảo bà không phát ra tiếng động nghĩa là không sợ?
Sĩ quan Ôn muốn khóc nhưng nước mắt không rơi, nhưng vì hình tượng, vì thể diện và vì không phụ lòng chị em tốt đã tâng bốc mình lên mây, nàng chỉ có thể ngậm đắt nuốt đau vào bụng:
"Thường thôi, thường thôi."
Thường thôi con khỉ gió!
Đôi mắt khinh khỉnh phút chốc thoáng qua của Ôn Dương tình cờ bắt gặp ánh mắt của Giản Mộc Tư...
Giản Mộc Tư đang...
Cười nàng sao?
Nàng chắc chắn và khẳng định đã nhìn thấy khóe môi cong lên của Giản Mộc Tư!
Ôn Dương lập tức quay đầu đi, sau đó liền hoảng sợ.
Nàng cố gắng nhớ lại cảnh tượng cả đoạn đường phi nước nhanh như tên bắn vừa rồi...
Lúc đó...
Giản Mộc Tư có nhìn mình không?
Có không? Có không? Có không?
Thật bất lực, người vừa chìm trong hoảng loạn kia lại không còn chút ký ức nào.
Điều duy nhất nàng có thể hồi tưởng lại, chỉ có cảnh bản thân tiêu điều xơ xác, sự hoảng hốt vào khoảnh khắc rơi xuống cùng cảm giác cuộc sống đã dừng lại...
Sĩ quan Ôn-mạnh-miệng âm thầm nở một nụ cười, quay sang nhìn Giản Mộc Tư.
Nhất định phải thể hiện ra rằng "em thật sự ổn".
Tuy nhiên, sau khi nàng quay đầu lại, bỗng không thấy Giản Mộc Tư đâu nữa...
Công sức xây dựng tâm lý ban nãy đổ sông đổ bể cả rồi.
......
Khi đi dưới trò bánh xe lộn vòng, Ôn Dương cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.
Trò bánh xe lộn vòng ở Công viên giải trí Trung Sơn có thể giày vò người ta còn ghê rợn hơn so với ở các công viên giải trí thông thường.
Ngoài việc đung đưa qua lại, nó còn có thể xoay 360 độ.
Không không không~~~
Ôn Dương từ chối bằng cả trái tim lẫn tính mạng.
Bên dưới khu vực bánh đu quay, còn có thể thấy rõ một vài chiếc giày nằm rải rác...
Đến cả giày cũng bị văng ra, đùa à?
Tuy nhiên, ngoại trừ gia đình Lưu Dịch không tham gia, những người còn lại có vẻ như rất thích thú.
Ôn Dương bị Kiều Mộ Quân đẩy vào cuối hàng, Giản Mộc Tư cũng đi vào theo.
Sĩ quan Ôn bồn chồn, đi đi lại lại bên cạnh những người bạn ở cuối hàng, càng đi càng lẩm bẩm nhiều hơn...
Đôi lúc, khi Ôn Dương cảm thấy lo lắng và muốn trốn thoát, nàng sẽ nói nhiều một khác lạ thường.
Nói qua nói lại một tràng những lời không liên quan, dù trong tâm căng thẳng vạn phần, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài chút nào.
Ngoại trừ cái nhìn đầy ẩn ý của Giản Mộc Tư, ngoại trừ nàng sẽ chột dạ vô cớ khi thi thoảng bắt gặp ánh mắt của Giản Mộc Tư, nhìn thì như thể không có chuyện gì xảy ra ở hàng cuối này vậy...
Người họ Ôn nào đó cực kỳ nhạy cảm với những người xung quanh, chợt nhận thấy sau lưng có vài người mới đến.
Đó là nhóm 5-6 học sinh cùng nhau vào hàng, xếp đằng sau đội Ôn Dương.
Đã quá muộn để trốn thoát!
Ôn Dương hạ quyết tâm, so với việc bị chế nhạo hay bị nhìn thấy nỗi sợ hãi, điều khiến nàng tuyệt vọng hơn cả chính là việc chơi với cái chết trên bờ vực sinh tử.
Tên khác của Ôn Dương chính là Ôn Sợ Chết, nàng không vì một trò bánh quay đu lộn vòng mà hy sinh bản thân như vậy được.
"...Em đi vệ sinh..."
Ôn Dương cố ý né tránh ánh mắt của Giản Mộc Tư.
Nàng giả vờ như khoé mắt mình bị ngứa, nhưng thực chất là đang che khuất tầm nhìn của người khác.
Ôn Dương thành công thoát khỏi khu vực xếp hàng của trò đu lộn vòng, bước chân thoăn thoắt không dừng lại một giây phút nào.
Diễn là phải diễn cho trót, cảnh sát Ôn thực sự tìm một phòng vệ sinh và đi vào mà không quay đầu lại.
Chỉ khi đến trước bồn rửa trong nhà vệ sinh, Ôn Dương mới thực sự cảm thấy mình đã thoát chết.
Nàng vuốt ngực tự an ủi bản thân, sau đó đi rửa tay.
Sau khi ra ngoài, nàng chợt thấy Giản Mộc Tư đang đợi ở cửa phòng vệ sinh.
Người này nếu như không đợi nàng, thì đợi ai?
Ôn Dương hít một hơi thật sâu...
Đã bị doạ sợ đến mức khô cả miệng lưỡi, bây giờ vẫn phải bình tĩnh diễn tiếp sao?
"Bên kia có rạp chiếu phim 4D, muốn đi xem không?"
Ôn Dương ngẩn ra, sau đó phản ứng như được vớt lại một cái mạng quèn: "Được~"
Trên đường đến khu rạp chiếu phim 4D, lòng can đảm của nàng cũng quay lại một chút: "Sao chị không chơi đu quay lộn vòng?"
"Có lẽ xem phim hay hơn."
Ôn Dương liếc nhìn Giản Mộc Tư, rồi lại nhìn thêm lần nữa.
Lý do lớn nhất khiến nàng thích làm bạn với Giản Mộc Tư...
Có lẽ vì sự dịu dàng này chăng?
Là sự tinh tế ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng rét buốt.
......
Nhưng niềm vui không kéo dài mãi, nếu biết rạp chiếu phim 4D sẽ đặc biệt nhắm vào mình, Ôn Dương đã không đồng ý lời đề nghị của Giản Mộc Tư.
Một bộ phim ngắn nhàm chán dài 15 phút, vừa có nước bắn vừa