Những chủ cửa hàng chưa bao giờ sợ hãi khi tài sản hợp pháp của họ bị trưng thu.
Nhưng gần đây, thế lực có thể khiến họ hoang mang lại chính là nhân dân huyện, nơi mà họ đã từng gửi gắm biết bao hy vọng, thậm chí là cả chính quyền nhân dân thành phố.
Tất cả những người chủ sở hữu đều biết đây là một hành động xấu xa của chính quyền địa phương, vừa lừa dối cấp trên, vừa ức hiếp những người dân không có quyền thế.
Nhưng tất cả những gì họ có thể trông cậy là một phiên tòa công bằng.
Hy vọng tòa án có thể trả lại công bằng, trả lại chính nghĩa cho họ.
Thực ra họ không hề biết chính xác cần phải kiện cáo những người cai trị khu vực này bao nhiêu lần cho một hoặc hai mặt tiền kinh doanh.
Dù gì thì Tòa án Nhân dân Trung cấp Bắc Thành và thậm chí cả Tòa án Tối cao của tỉnh không phải chưa từng có tiền lệ thua kiện.
Các vụ phá dỡ ở Bắc Thành trong những năm qua phải nhờ đến Tòa án Nhân dân Tối cao, phải nhờ đến thủ đô mới có được kết quả công bằng.
Nhưng để đấu tranh cho hơi thở này, hơi thở phẫn nộ đã bị quan phụ mẫu và quan chức địa phương kìm nén đến mức không ngóc đầu lên nổi, để đấu tranh cho sự công bằng tiếp theo, đấu tranh vì một cuộc trưng thu quang minh chính đại, bọn họ sẵn sàng chờ đợi, cam lòng đợi đến ngày được thấy ánh sáng công lý chói chang.
Những chủ sở hữu gây quỹ kiện tụng có lẽ càng có niềm tin vững vàng hơn trong cái ngày đệ đơn kiện cáo.
Nếu trên đời này thật sự có Chúa, mong ngài giúp chúng tôi.
Trừng phạt những tên "lãnh đạo" có thói quan liêu độc tài, gió chiều nào theo chiều nấy, vô pháp luật, loạn kỷ cương, hãy để họ nhận lại hình phạt xứng đáng.
......
Vậy những nơi không có Chúa thì sao?
......
Trường Trung học Cơ sở Số 3 Bắc Thành
Phụ huynh của học sinh bị thương và xe cứu thương 120 đã lần lượt đến trường học.
Khi đội cấp cứu đến hiện trường xảy ra vụ việc, mẹ của nữ sinh bị thương chỉ mới đến được hai phút.
Trong thời gian hai phút, một bệnh nhân vốn có thể đột tử bất cứ lúc nào vẫn có thể được cứu sống.
Cũng trong hai phút ấy, có lẽ chúng ta chỉ biết cầu mong bác sĩ chuyên môn có thể đưa ra câu trả lời tràn đầy hy vọng.
Người mẹ của nạn nhân vẫn dịu dàng quỳ xuống bên con, thậm chí áp sát xuống nền bê tông bê bết máu, nhẹ nhàng an ủi con gái.
"Ngoan ngoan, xe cấp cứu đến rồi, bác sĩ đến rồi, đến bệnh viện sẽ không đau nữa."
Khi được bảo vệ trường phát hiện, cô bé lớp 7 đáng thương đã không thể gượng dậy nữa.
Cô bé chỉ có thể nằm nghiêng trên mặt đất, giữ nguyên tư thế khi bị đẩy ngã.
"Cử động tay trái."
"Cử động tay phải."
"Cử động chân trái."
"Cử động chân trái"
"Làm thế này có cảm giác gì không?"
"Thế này thì sao?"
Thật ra Giản Mộc Tư có dùng sức khi kiểm tra cô bé.
Tuy nhiên, phần từ cổ trở xuống của cô bé không còn cảm giác được gì nữa, cũng như không có cảm giác gì với những tác động của bác sĩ cấp cứu.
"Khi bị đẩy xuống có bị đập vào đâu không?".
||||| Truyện đề cử: Năm Thứ Bảy Yêu Thầm Em |||||
"...!Lưng..."
Chờ thật lâu, nữ sinh mới nói ra một chữ, khiến trái tim của người mẹ không khỏi đập thình thịch.
Mẹ của cô bé nhìn cô bác sĩ cấp cứu duy nhất có mặt tại đây.
Đưa lưng hướng về phía con gái bị thương, trong đôi mắt dâng trào sóng cuộn chỉ toàn là hoảng sợ.
Sau khi phán đoán sơ bộ, mí mắt của Giản Mộc Tư khẽ run lên: "Có thể xương cột sống đã bị tổn thương, hơi nghiêm trọng."
Chỉ nói "hơi nghiêm trọng", là vì Giản Mộc Tư đã nghe mẹ của cô bé trả lời Trần Phi: Tôi là mẹ đơn thân, không có chồng.
Một người phụ nữ đã ly hôn, không có chồng.
Đứa trẻ ấy tuy có cha đẻ, nhưng như chưa từng có cha.
Ông bố chưa bao giờ quan tâm đến con cái khi vẫn đang kết hôn, sau khi ly hôn lại càng không muốn can dự.
Ban đầu khi thấy một bà mẹ đưa con đến bệnh viện rất vất vả, Trần Phi mới dặn bà mẹ nên báo cho chồng cùng đến đây.
Chỉ bằng một câu hỏi, đã làm sáng tỏ một điều khác biệt về gia đình này.
Trần Phi và Lưu Dịch cẩn thận, thật cẩn thận khiêng nữ sinh lên cáng di động.
Giản Mộc Tư nối nữ sinh với máy thở, vuố.t ve đuôi tóc của cô bé: "Làm vậy sẽ thoải mái hơn một chút."
Trần Phi liếc nhìn Giản Mộc Tư...
Cậu cứ cảm thấy chị Giản khác khác.
Có một chút nhiều thêm...!nhiều thêm sự dịu dàng không thể giải thích được.
......
Người mẹ ngồi trong xe cấp cứu vẫn rất kiên cường.
Dù biết tin con gái có thể bị chấn thương cột sống, người mẹ mạnh mẽ vẫn quỳ bên cáng, dịu dàng an ủi con.
Khi Ôn Dương và Trương Lộ Chi chạy đến đại sảnh toà nhà cấp cứu, ngoài trời đã tối mịt.
Vừa giao ca buổi tối, hai viên cảnh sát liền gặp phải một ca báo cảnh sát kinh khủng đến rợn tóc gáy như vậy.
Bạo lực học đường, nữ sinh lớp 7 trường Trung học Cơ sở bị trọng thương.
Ngoài phòng cấp cứu, hai cảnh sát nhận được kết quả đã qua hội chẩn của các chuyên gia.
Nữ sinh bị bao vây bạo lực học đường trong sân bóng rổ của trường, rất có thể sẽ dành phần đời còn lại của mình trên giường khi chỉ mới 14 tuổi.
Trương Lộ Chi chửi thề ngay trước mặt bác sĩ cấp cứu:
Thằng khốn nạn!
Kể cả những lời khó nghe hơn đều bị anh cảnh sát phun ra hết vì không kìm được lửa giận.
Một tràng rồi lại thêm một tràng.
Nhất là khi nghe nói thủ phạm gây ra bạo lực học đường là vài cậu học sinh nam...
Chúng còn là học sinh sao?
Bọn khốn nạn ấy là trẻ con sao?
Bọn chết tiệt ấy mà là đàn ông con trai sao?
Vài thằng con trai mà đánh một đứa con gái, còn ra thể thống gì?
Chưa kể...!gây ra thương tổn lớn đến như vậy.
Ôn Dương đứng sang một bên, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.
Mấy ngày nay nàng đều trực ca đêm, ban ngày thì quay cuồng chỉnh lý chứng cứ và tài liệu lên toà với những người chủ chưa ký vào thỏa thuận trưng thu tài sản còn lại.
Bận rộn mấy ngày liên tiếp, giờ đây gặp phải chuyện khó chịu như vậy...
Hai cảnh sát ngay lập tức thông báo cho tất cả các bên có liên quan: nhà trường, các giáo viên, nhân viên giám sát camera và cả nhân viên bảo vệ phát hiện ra nữ sinh bị thương đầu tiên...
Dù có đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho bằng được ba thằng chó đó!
Con hư tại cha mẹ, cha mẹ của ba thằng chó đó phải cút đến bệnh viện ngay lập tức!
Tất nhiên, dù có chịu đòn nhận tội cũng không thể tha thứ!
......
Ba nam sinh thủ phạm trong vụ bạo lực học đường thường xuyên trốn học từ năm lớp 8, hầu như không lúc nào có mặt trên lớp.
Vậy nhưng....
Vì sao một cô gái vừa có tài vừa có đức, vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi lại chọc giận đến bọn chúng chứ?
"Mẹ kiếp! Chọc giận cái cứt gì! Thế nào là chọc giận? Ba thằng chó rẻ rách ấy học thì không học, còn muốn làm cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga? Con gái nhà người ta không đồng ý làm bạn gái liền đụng tay đụng chân! Bọn chó!"
Hầu như câu nào Trương Lộ Chi cũng thêm vào chữ "chó".
Trương Lộ Chi, Trần Phi và Lưu Dịch đứng trước xe cứu thương bên ngoài tòa nhà cấp cứu...
Trương Lộ Chi và Ôn Dương đang đợi phụ huynh ba tên khốn dẫn chúng đến...!Còn Lưu Dịch và Trần Phi đang cố gắng hết sức nghe ngóng tình hình về cô bé bị thương trong khi chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo.
Giản Mộc Tư đi đến bàn dự chẩn sau khi bàn giao nhiệm