Bạn bè?
......
Kết thúc buổi chạy đêm, Ôn Dương không tài nào yên tâm về Giản Mộc Tư cho được, khăng khăng muốn đích thân đưa Giản Mộc Tư về tận cửa ký túc xá mới chịu.
Thế là, khi đưa Giản Mộc Tư đến cửa ký túc xá, Ôn Dương bất ngờ gặp một người đã đợi ở đó từ vài giờ trước...
Bỗng thấy có người đứng trước cửa, cả Ôn Dương lẫn Giản Mộc Tư đều giật mình.
Ôn Dương lập tức kéo Giản Mộc Tư ra phía sau mình, vào tư thế phòng thủ.
Cho đến khi Giản Mộc Tư cảm thấy người đứng dưới ánh đèn mờ kia trông rất quen mắt, hơn nữa người đó cũng nhận ra họ...
"Tiểu Mộc?"
"Chi Châu?"
Hai cô gái nhìn nhau.
Giản Mộc Tư vỗ nhẹ Ôn Dương đứng trước, bước ra.
"Chị về nước từ khi nào?"
"Bệnh viện xảy ra vụ bắt cóc làm con tin, chị không về sao được?"
Hạ Chi Châu bình tĩnh nói thêm:
"Chị lo cho em, không phải lo cho Viện trưởng.
Viện trưởng đi làm chỉ có thể ở trong phòng họp hoặc văn phòng, không việc gì cần lo lắng.
Nhưng em thì khác, tuy tạm thời bị điều sang Trung tâm Cấp cứu, nhưng chị vẫn lo..."
Hạ Chi Châu nhìn Ôn Dương phía sau Giản Mộc Tư vẫn luôn cảnh giác đến mình, cô ra hiệu bằng mắt với Giản Mộc Tư: "Tiểu Mộc, đây là?"
Không thể phủ nhận, sự vui mừng trong ánh mắt Hạ Chi Châu không thể lừa được ai.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn cô không thấy Giản Mộc Tư có bao nhiêu người bạn thân có thể đếm trên đầu ngón tay, càng không nói đến chuyện Giản Mộc Tư có thể dẫn người đó về nhà.
Tuy rằng trong mắt Hạ Chi Châu, ký túc xá của Giản Mộc Tư không phải nhà của Giản Mộc Tư.
Thật ngạc nhiên, giờ đây cô đã nhìn thấy Ôn Dương.
Nhất là khi chắc chắn người này không phải Lục Nhiên mà cô từng gặp ở Anh.
Có một năm đón Tết, Hạ Chi Châu và phu nhân viện trưởng cùng nhau qua Anh đón năm mới cùng em gái như thường lệ...!thì bất ngờ một người không mời mà tới xuất hiện trong nhà em gái - Lục Nhiên.
Lục Nhiên không mời mà tới, lại còn không ai hỏi mà tự giới thiệu bản thân.
Hạ Chi Châu nhớ mãi Lục Nhiên, vì đó là người bạn đầu tiên của em gái mà cô được gặp.
Bây giờ, Hạ Chi Châu gặp thêm Ôn Dương...
Giản Mộc Tư nghiêng người, mở cửa ký túc xá.
Do dự nhìn về phía sau lưng...!bắt gặp ánh mắt như đang thăm dò của Hạ Chi Châu, cô không thể không giải thích: "Đây là Ôn Dương, cảnh sát của Cục Công an bên cạnh.
Ôn Dương, đây là Chi Châu, là...."
"Xin chào, Ôn Dương, chị là chị gái của Tiểu Mộc."
Chi Châu? Chị gái?
Chi Châu tự giới thiệu như vậy khiến Ôn Dương sực nhớ ra...
Vào hôm đêm 30 Tết năm nay...!khi đến ký túc xá của Giản Mộc Tư đưa sủi cảo, nàng đã từng bắt gặp ba người...!Hình như người gõ của ký túc xá của Giản Mộc Tư chính là người đang đứng trước mắt này...
Ôn Dương cười lên, ngay sau đó nắm lấy tay Hạ Chi Châu:
"Chị, em chào chị."
"Chị?"
Hạ Chi Châu bật cười.
Ban đầu ngạc nhiên vì đôi mắt cười bất ngờ xuất hiện của Ôn Dương, đôi ngươi long lanh cùng đường mắt cung trăng lưỡi liềm đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp.
Sau đó bất ngờ vì nghe được cách xưng hô mà cô chưa bao giờ được nghe thấy từ miệng chính em gái mình...
Hạ Chi Châu thích thú, bộc bạch tiếng lòng mình cho Ôn Dương dù mới lần đầu gặp mặt:
"Ôn Dương, chắc là em chưa biết, Tiểu Mộc từ bé đến giờ chưa bao giờ gọi chị là chị gái.
Con bé không biết lớn nhỏ gì, toàn gọi chị là Chi Châu, làm Lục Nhiên đến năm ngoái vẫn tưởng chị họ Chi tên Châu."
Ôn Dương nghe vậy, cười tủm tỉm nhìn Giản Mộc Tư...!cảm giác như phát hiện chút ít vẻ thẹn thùng trên mặt đối phương.
"Vậy chị Chi Châu muốn em gọi là chị không? Hay muốn nghe em gọi là Chi Châu giống Giản Mộc Mộc gọi?"
"Giản Mộc Mộc?"
Chị Chi Châu rất biết nắm bắt ý chính, ngay lập tức cười phá lên.
"Đây là...!biệt danh em đặt sao?"
"Đúng vậy~"
Ôn Dương gật đầu, mặt đầy đắc ý.
Hạ Chi Châu mờ ám nhìn Giản Mộc Tư, rồi lại nhìn Ôn Dương: "Gọi là chị Chi Châu đi.
Chị tự dưng thấy cách gọi chị Chi Châu rất kêu tai."
"Vâng~"
Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, nghĩ đến chị Chi Châu mới quen vừa về nước...!thời khắc hội ngộ của hai chị em, Ôn Dương rất biết ý:
"Vậy chị Chi Châu, em về trước đây."
......
Sau khi vào ký túc xá của Giản Mộc Tư, nụ cười trên miệng Hạ Chi Châu vẫn chưa hết tươi.
Cô vui không tả nổi.
Vừa được gặp em gái, vừa lượm được một đứa em không biết từ đâu ra~
"Viện trưởng và phu nhân đều đã quét qua em một lượt phải không?"
Khi đối mặt với Giản Mộc Tư, lời nói của Hạ Chi Châu luôn có chút bông đùa.
Giản Mộc Tư liếc nhìn Hạ Chi Châu, người luôn thích thú trêu chọc cô.
Từ khi còn bé, người chị này luôn đam mê làm cô phát cáu...!Về mặt này, đúng là cá mè một lứa với ai đó.
"Chị có gọi trước khi về không?"
Giản Mộc Tư không tin Hạ Chi Châu không báo cáo với Viện trưởng và phu nhân trước khi về.
Hơn nữa cô có thể tưởng tượng ra, Hạ Chi Châu nhất định bị cuộc điện thoại chuyện bé xé ra to nào đó gọi về.
"Đoán không sai, ban đầu phu nhân gọi điện thoại trước, khóc lóc thảm thiết một tràng, chị chỉ nghe được tên của em cùng câu con tin trong bệnh viện, sau đó chị quả thực rất muốn gọi điện cho Viện trưởng tới kiểm tra, nhưng ông ấy bề bộn nhiều việc, lại quên sạc điện thoại cá nhân."
Giản Mộc Tư mím môi, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra Hạ Chi Châu đã lo lắng thế nào khi nhận được cuộc gọi quốc tế ở Mỹ...!lo lắng đến mức quên cả gọi điện hỏi thăm cô, lo lắng đến mức lập tức đặt vé về nước.
"Đến sân bay chị mới tỉnh táo lại hơn chút, nghĩ chắc là bị phu nhân gọi điện thoại lừa.
Sau đó kiểm tra lại một lần, biết em không sao là chị yên tâm.
Còn về chị, đến thì đã đến, cũng lười huỷ vé máy bay, chẳng thà về thăm em còn hơn."
Hạ Chi Châu đứng lên ngăn hành động xách vali của Giản Mộc Tư lại: "Không cần đâu, Tiểu Mộc, chú Vương ở dưới lầu chờ chị, lát nữa chị sẽ về nhà.
Ở đây em chỉ có một cái giường, chị Chi Châu đây là người biết ý, sẽ không làm khó chủ nhà~ "
Hạ Chi Châu đẩy vali chuẩn bị rời đi, trước khi đóng cửa còn nhướng mày nhìn Giản Mộc Tư: "Chị Chi Châu, cách gọi thật dễ thương~ Tiểu Mộc, chị chờ em đó~"
Đóng cửa lại, Giản Mộc Tư bất lực cười khẩy.
Bề ngoài dịu dàng đoan trang, bên trong nham hiểm lắm trò.
Nếu không phải đã hiểu quá rõ tính tình của Hạ Chi Châu, có lẽ cô đã bị bộ dạng nghiêm túc này lừa gạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
Không thể phủ nhận rằng từ nhỏ đến lớn, Hạ Chi Châu hầu như lúc nào cũng xuất hiện ở bên mỗi khi cô cần.
Giống như mỗi ngày Tết