Người tâm trí rối bời mất ngủ cả đêm.
Sáng thứ Hai, Trương Lộ Chi vô cùng tò mò khi thấy Ôn Dương mệt mỏi thấy rõ.
Rõ ràng hôm qua là ngày nghỉ bình thường của đại ca Ôn, tại sao được nghỉ mà lại phờ phạc như vậy?
Hai người gặp nhau ở lối vào đơn vị...!Ôn Dương tinh thần mệt mỏi, thân thể cũng mệt mỏi, đến cả ánh mắt cũng không bố thí Trương Lộ Chi một cái.
Nhưng mệt thì mệt...!người vẫn như sắt như thép, một bữa không ăn sẽ đói phát điên.
Thay đồng phục xong, Ôn Dương cầm đầu Trương Lộ Chi đến căn tin.
Thật ra trước đây nàng rất ít khi ăn trong căn tin, cùng lắm chỉ đến ăn bữa khuya khi đói bụng trong ca tối, vì dù gì nàng cũng có một người cha già Ôn Quốc Đông lo nội trợ ở nhà.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Ôn Dương đã quen với việc ăn ở căn tin đơn vị như những người khác.
Nếu là ca ngày, sẽ ăn bữa sáng hoặc bữa tối.
Nếu là ca tối, sẽ ăn bữa tối hoặc bữa sáng.
Ăn ở căn tin, có lẽ đúng như cách nói của Trương Lộ Chi và Trần Phi.
Thứ họ thưởng thức không phải những bữa cơm, mà là tình bạn.
Sĩ quan Ôn, người hưởng thụ tình bạn, còn chưa kịp bước vào căn tin đã bị chặn lại bởi một giọng nói chói tai.
Trương Lộ Chi và Ôn Dương cùng nhìn về phía phát ra âm thanh...!người ngoài cửa vào căn tin, càng nhìn càng thấy quen mắt.
"Đại ca, đây là..."
Sở dĩ Trương Lộ Chi đột ngột ngậm miệng lại là vì cậu có thể nhìn thấy sự ghét bỏ không hiện mà rõ trong ánh mắt Ôn Dương.
Trước khi Trương Lộ Chi lên tiếng, Ôn Dương đã nhận ra rồi.
Giọng nữ lớn tiếng gọi nàng cách cổng nhà ăn 50 mét chính là đến từ Kiều Mộ Quân.
Nhưng chỉ là một khoảnh khắc ghét bỏ ngắn ngủi, Trương Lộ Chi nhìn thấy sắc mặt Ôn Dương đột nhiên thay đổi, tựa hồ vui mừng lên hẳn.
Mặc dù đúng là đã lâu không gặp bà chị Mộ Quân, nhưng đại ca Ôn nhất thiết phải vui vẻ đến thế sao?
Trương Lộ Chi không hiểu suy nghĩ của Ôn Dương là điều rất bình thường.
Thẳng nam mà, lại còn ngố.
Ôn Dương không có tâm tư quan tâm đ ến nghi ngờ của Trương Lộ Chi, nàng vui vẻ bước về phía lối vào của căn tin.
Trong lòng Ôn Dương có suy đoán...!về nguyên nhân tại sao Kiều Mộ Quân lại xuất hiện ở đây sau hơn một tháng.
"Giám đốc Kiều đây là...!nghĩ kỹ rồi sao?"
Những người thông minh quả nhiên dễ nói chuyện hơn hẳn.
Chỉ khổ Trương Lộ Chi, người cùng đi ra với Ôn Dương, cậu nhìn đại ca, rồi nhìn bà chị mang ánh mắt cương quyết, hoàn toàn không hiểu hai người này đang chơi trò đố chữ gì.
Kiều Mộ Quân gật đầu chắc chắn:
"Ừ, đã nghĩ kỹ."
Ôn Dương lại hỏi:
"Lần này chắc chứ?"
Kiều Mộ Quân lại đáp:
"Chắc chắn...!bà đây không thể chưa bắt đầu đã từ bỏ! Mỡ chưa đến miệng mà còn vứt đi thật không phù hợp với tác phong nhất quán của bà đây.
Ném một miếng thịt ngon lành như Cố Ngôn Minh đi, sau này ăn gì cũng thấy không ngon."
Ôn Dương bước tới gần một chút, vẫn như trước đây, xin chú bảo vệ cho phép Kiều Mộ Quân vào sân.
Nàng liếc nhìn Kiều Mộ Quân, cười nói:
"Được thôi, tiên nữ đã biến thành bà đây, để tôi dẫn bà đi ăn."
Thế là hai người bạn đã chưa gặp nhau hơn một tháng vui vẻ bước vào căn tin dưới ánh mắt khó tin của Trương Lộ Chi.
Chỉ là bữa sáng ở căn tin thôi mà, ai không biết sẽ tưởng hai người này định ăn bữa Michelin sang chảnh nào đó, hoặc sẽ tưởng hôm nay căn tin có món gì mới lạ.
Trong đầu sĩ quan Trương thẳng nam chỉ có thể nghĩ được đến như vậy.
Cậu đi theo hai cô gái xinh đẹp vào căn tin, định bụng lát nữa sẽ hỏi những người anh em xương máu xem vừa rồi hai cô gái chơi trò gì mà khó hiểu vậy.
......
Khi Ôn Dương và Kiều Mộ Quân cầm khay cơm đi tìm kiếm đồng đội, Ôn Dương đột nhiên nhận ra, nàng đã tạm thời quên mất bí ẩn chưa được giải đáp khiến bản thân trằn trọc cả đêm vì sự xuất hiện của Kiều Mộ Quân.
Các đồng nghiệp khác trong căn tin gọi cơm xong đều tìm kiếm chỗ ngồi, còn hai cô gái gọi cơm xong thì tìm kiếm ai đó...!
Tìm người cũng giống như tìm chỗ ngồi, nhưng tìm chỗ ngồi chưa chắc đã giống tìm người.
Kiều Mộ Quân huých vào cánh tay Ôn Dương:
"Bên đó."
Đây là lần hiếm hoi Kiều Mộ Quân tìm thấy Giản Mộc Tư trước Ôn Dương - người đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Ôn Dương liếc mắt nhìn người ngồi bên bàn ăn cách đó không xa, không lập tức đi theo Kiều Mộ Quân.
Nàng đứng yên tại chỗ, hay nói chính xác hơn là sững sờ tại chỗ.
Có một suy nghĩ khó mà tưởng tượng nổi vừa mới lướt qua tâm trí nàng, chỉ mới vừa nãy mà thôi.
Nàng thậm chí còn không để ý Kiều Mộ Quân đã quay lại tìm nàng vì phát hiện nàng không đi theo.
Mãi cho đến khi Kiều Mộ Quân xuất hiện trước mắt, Ôn Dương mới kinh hãi lui về sau mấy bước vì khuôn mặt của người đang lù lù trước mắt kia...
Rõ ràng, Kiều Mộ Quân không có tâm trạng trêu chọc người bạn vừa bị giật mình.
Ôn Dương hôm nay quá bất thường.
"Cừu Cừu, bà không khỏe à?"
Kiều Mộ Quân giơ tay lên sờ trán Ôn Dương.
Kiểm tra nhiệt độ trên trán Ôn Dương, rồi lại kiểm tra nhiệt độ trên trán chính mình...
Đâu có.
Đâu có sốt đâu.
"Tôi ổn mà."
Ánh mắt Ôn Dương khẽ lay động, mang theo hàm ý tránh né.
Tuy nhiên, những ánh mắt như vậy luôn có thể khiến người ta cảm thấy có điều gì đó bí ẩn.
Kiều Mộ Quân không yên tâm, trở nên nghiêm túc không ít.
Cô sánh vai Ôn Dương đi đến bàn ăn nơi mọi người đang ngồi, sắc mặt mang đầy vẻ lo lắng của Ôn Dương vẫn lộ rất rõ.
Khay cơm của hai người đặt lên bàn, Ôn Dương vừa ngồi xuống, Giản Mộc Tư đã lấy tay sờ lên trán Ôn Dương.
"Sao vậy? Không khoẻ sao?"
Ôn Dương cảm giác cơ thể mình run lên rõ mồn một, giống như chỉ là phản xạ trong vô thức.
Ánh mắt Giản Mộc Tư khẽ dao động, chợt tràn đầy cảm xúc lo lắng không tên.
Cô lo lắng có lẽ Ôn Dương đang sốt nhẹ...!hoặc có thể là sốt cao giai đoạn đầu.
Giản Mộc tư vội vàng đứng dậy, không đợi câu trả lời của Ôn Dương mà đã nắm lấy cánh tay nàng: "Đi thôi."
Thế nhưng vì đang mê man trong những cảm xúc choáng váng và phức tạp, Ôn Dương không kịp trả lời câu hỏi của Giản Mộc Tư...
Lúc này đột nhiên bị Giản Mộc Tư kéo đi, cuối cùng nàng cũng tìm lại được chút tỉnh táo.
Ôn Dương an ủi hai bạn nữ dưới ánh nhìn chăm chú của ba ông tướng.
Kiều Mộ Quân có thể nói là đã yên tâm.
Nhưng Giản Mộc Tư, có vẻ như vẫn không hoàn toàn tin.
"Thật sự không sao, hôm qua em chơi game khuya quá, ngủ không đủ giấc."
"Đại ca, chị chơi game gì? Cùng nhau lập đội đi."
Ôn Dương liếc Trương Lộ Chi một cái, trong lúc tìm lý do cho chính mình, nàng đã chọn một tên trò chơi đầu tiên xuất hiện trong đầu - Đấu Địa Chủ.
"Đấu Địa Chủ, chị chơi Đấu Địa Chủ."
Ngay tức khắc, cả bàn ăn trở nên yên tĩnh.
Giản Mộc Tư mím môi, mọi người xung quanh đều như đang cố nhịn cười, nhân vật chính thì đột nhiên đỏ mặt.
Thấy tai Ôn Dương đỏ bừng, nhìn biểu cảm kiêu ngạo có chết cũng không chịu khuất phục của Ôn Dương, Giản Mộc Tư nhẹ nhàng