Hai chú cháu nói chuyện vui vẻ trong phòng bệnh.
Bé Thiên không biết vì sao lần đầu tiên nói chuyện lại thấy chú rất tốt bụng, ngay Lục Nam Thần cũng không hiểu sao bản thân lại cảm thấy thân thuộc với cậu bé này nhiều như vậy.
Trước khi bước vào đây anh đã nghĩ cậu bé này sẽ trông gầy gò, xanh xao vì bệnh tật.
Nhưng khi vào phòng bệnh, người anh gặp và nhìn thấy lại là một cậu bé trắng trẻo, có hai cái má bánh bao mũm mĩm, nhìn thôi cũng khiến mọi người yêu quý.
Một lúc sau,cửa phòng bệnh được đẩy ra,trợ lí của anh bước vào, trên tay ôm một con gấu bông lớn cùng nhiều túi đồ chơi lớn nhỏ đi tới gần.
Dù bé Thiên là một đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãm hơn những đưa bé cúng tuổi khác, nhưng đứng trước những món đồ chơi bắt mắt đó vẫn không tránh khỏi tò mò, thích thú và vui vẻ, muốn được chơi,! đó là bản năng sẵn có ở trẻ nhỏ.
Thiên không chạy ra đòi đồ chơi mà chỉ ngoan ngãon ngồi khoanh tròn chân trên giường, miệng lên tiếng chào chú mới đến
"Chào chú ạ"
"Chào con"
Lục Nam Thần trao đổi gì đó với trợ lý của mình, bé Thiên vẫn ngồi im lặng ở đó nhưng hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm con gấu bông lớn - đây là lần đầu tiên cậu thấy gấu bông lớn như vậy, có lẽ ôm vào người sẽ rất ấm, đủ để cả mẹ và cậu cùng ôm khi ngủ!
Lục Nam Thần đến gần nói thầm vào tai bé Thiên
"Cháu thích con gấu đó không?"
"Dạ có" - cậu dè dặt lên tiếng,dù luôn nhớ lời mẹ dặn không được nhận đồ từ người lạ nhưng bản thân thật sự rất thích con gấu bông đó, vả lại Thiên cũng thấy chú này là người tốt
"Vậy chú với con trao đổi được không?"
"Trao đổi là gì ạ?"
"Đó là cháu cho chú một thứ chú sẽ cho lại cháu 1 thứ"
"Nhưng! Thiên không có gì cho chú cả" - nói rồi cậu buồn rầu cúi mặt xuống nhìn chân mình
"Cháu có"
"Là gì ạ" - giọng nói có chút sửng sốt và mong chờ
"Cho chú!.
"
" Thật ạ?"
"Đúng rồi"
"Dạ được ạ, Thiên sẽ trao đổi với chú"
Sau khi nhận được thứ mình muốn,anh đưa cho trợ lí , dặn dò kĩ càng rồi để anh ta rời đi.
Lục Nam Thần quay lại với thiên thần nhỏ, trên tay ôm theo con gấu