Tại phòng cao nhất của công ty Lục Thị
Đã gần một ngày trôi qua sau lần gặp đầu tiên giữa anh và mẹ con cô trong bệnh viện.
Lục Nam Thần đứng quay lưng lại, nhìn xuống thành phố nào nhiệt và tập nập phía dưới: từ độ cao này, anh có thể nhìn thấy sự bận rộn với cuộc sống, và sự nhộn nhịp khi về đêm của thành phố! Để có thể đứng ở đỉnh cao sự nghiệp như bây giờ, đó là sự nỗ lực mà anh đã vất vả gầy dựng, là tâm huyết.
.
vậy mà bản thân anh vẫn thấy cô đơn và lạc lõng giữa dòng người xô bồ, cảm thấy mình không có gì đáng quý trong tay!.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, phá vỡ những dòng suy nghĩ của anh
"Vào đi"
Người trợ lí đẩy cánh cửa đi vào, trên tay cầm theo một tập hồ sơ, cẩn thận đặt gọn gàng trên bàn làm việc
"Trong đây là kết quả mà tôi đã nhận được từ phía bệnh viện"
Nói xong anh vẫn đứng đó, có điều muốn nói nhưng không biết có nên mở lời không, anh sợ sẽ làm việc có lỗi với người phụ nữ ấy, năm đó chính ạn cũng nhìn thấy và chứng kiến sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà chủ tịch dàn cho Uyển Linh!
"Còn gì nữa" - dường như sự bối rối của trợ lí đã bị Lục Nam Thần phát giác ra
"Tôi! " - lời nói hiện ra sự che dấu rõ ràng
"Tôi không có nhiều thời gian" - giọng anh ngày càng trầm đi
"Tôi thấy người bên đó báo lại ! là cô Uyển Linh sáng nay đã làm thủ tục xuất viện cho cậu bé"
Anh nói xong không thấy Lục Nam Thần nói gì liền ngẩng lên nhìn thì thấy mặt anh trầm hẳn xuống, xung quanh có thể cảm nhận được áp lực vô hình từ anh
"Phân người sang bên đó chông chừng, bao vây xung quang phòng bệnh và bệnh viện.
Nếu cô ấy biến mất, thì mấy người cũng không cần tồn tại nữa" - anh phân phó, đưa ra lời đe dọa cảnh cáo để thuộc hạ thấy được mức nghiêm trọng của vấn đề
"Còn gì nữa không?"
"Không ạ"
"Đi làm việc đi"
"Vâng"
Căn phòng lại rơi vào không gian yên tĩnh, Lục Nam Thần không vội mở tập tài liệu trên bàn ra ngay anh ngồi trầm ngâm một lúc lâu.
Tại bệnh viện
Sau khi vội vàng hoàn tất mọi thủ tục xuất viện cho con trai, Uyển Linh thu xếp đồ đạc gọn gàng chuẩn bị rời đi
"Mẹ ơi, sao phải rời đi vội vậy mẹ?" - Thiên vừa mang đồ đến phụ mẹ vừa thắc mắc hỏi
"Vì bé Thiên đã khỏe rồi, mẹ muốn đưa con về nhà, con không muốn sao?"
"Dĩ nhiên là có rồi ạ" - cậu không thích bệnh viện, ban đầu ở đây rất nhàm chán, không được ở gần mẹ, nhưng sau một thời gian cậu được các hộ sĩ cùng bác sĩ yêu quý, hay dắt ra hoa viên bệnh viện chơi khiến cậu không lỡ đi, chưa kể từ hôm đó cậu còn chưa được gặp chú, chú đã hứa tới thăm cậu nhưng lại không thấy chú tới
"Mẹ ơi, sao