Ngày mới đến, hôm nay đã là ngày thứ ba cô tới ở cùng anh, nhưng vẫn chưa một lần được nghe tin tức hay gặp mặt con, dù chỉ một lần
Sau khi anh đi làm, cô ủ rũ hết ngồi lại nằm lăn lộn cả buổi sáng trên ghế sopha xem những chương trình nhàm chán, không mấy thú vị.
Đến chiều, Uyển Linh vào thư phòng chứa đầy sách như một cái thư viện nhỏ của anh, lấy bừa một cuốn sách mang ra xích đu giữa vườn hoa ngồi đọc, ban đầu cô chỉ định ngồi đọc đỡ nhàm chán, diết thời gian, không ngờ lại ngồi đọc tới khi mặt trời đã lặn từ lâu, ánh trăng bắt đầu lấp ló cùng những vì sao, ánh sáng vầng trăng hôm nay rất đẹp, cô ngồi ngây ngốc ở đó ngắm trăng sao mà không biết có người đàn ông đứng sau lưng nhìn cô từ nãy.
Lục Nam Thần thấy cô không nhận ra sự tồn tại của mình, anh bất lực trước cô gái nhỏ này, trên trời có gì đẹp mà cô lại ngây ngốc ngồi nhìn như vậy chứ.
Anh bước tới gần cô, ôm lấy cô từ đằng sau, nhận thấy sự giật mình của Uyển Linh, Lục Nam Thần liền đổi chỗ, nhanh nhẹn ngồi xuống chiếc xích đu, đặt cô gái nhỏ vào lòng mình.
Uyển Linh chưa kịp hết bất ngờ trước sự xuất hiện của anh thì hành động đột ngột ấy khiến cô chóng mắt, ngồi yên, trợn tròn mắt nhìn anh, từ ngạc nhiên cho tới không thể tin được.
Sau khi ý thức được mình đang ngồi trên đùi anh, cô liền cựa quậy muốn xuống
"Ngồi yên cho anh ôm đi em" - Lục Nam Thần tựa cằm vào vai cô, má anh và má cô sát nhau không một chỗ trống
"Anh để tôi xuống đi, ngồi vậy không! "
"Không gì, em không thích ngồi vậy chúng ta nằm nhé"
"Không! không cần, tôi nghĩ lại rồi, ngồi vậy hay hơn" - nhìn ánh mắt gian manh,không đứng đắn của anh cô liền rụt cổ như con rùa nhỏ
"Haha"
"Anh cười gì chứ?" - cô cáu kỉnh nhìn anh
"Tại em đáng yêu quá"
"Xì, anh bỏ tay ra" - cô vừa nói vừa đánh nhẹ tay anh đang không ngừng xoa nhẹ eo mình
"Vào nhà thôi em, trời lạnh rồi" - Nói rồi anh bế cô lên đi vào nhà
"Chết rồi" - bỗng cô hét lớn
"Sao vậy em?" - anh giật mình khi cô tự nhiên hét lớn
"Tôi! tôi " -cô lắp bắp nói không ra lời
"Sao em?" - anh lo