Uyển Linh ôm cánh tay đau nhức muốn quay về phòng, cô mới quay đầu định bước đi thì Lục Nam Thần đằng sau lên tiếng
"Có bắt buộc phải vậy không em?"
Uyển Linh dừng bước khi nghe anh nói vậy: có bắt buộc không? Khi nhìn bé con mất kiểm soát như vậy, đó là lần đầu tiên cô thấy tim mình như vỡ vụn, đó là cảm giác còn đau hơn khi bị anh hành hạ.
Bản thân cô cũng không biết điều mình làm có đúng không? Có phải cô đã quá ích kỉ, chỉ nghĩ cho cảm xúc của bản thân thay vì nghĩ tới cảm nhận của con trai? Hiện tại tâm trạng của cô rất tệ, sự mệt mỏi vây quanh cô khiến Uyển Linh không muốn tranh cãi với anh bất cứ điều gì
Cô tiếp tục nhấc chân muốn rời đi
Thấy phản ứng đó của cô, thấy khuôn mặt tái mét vì đau đớn, cô im lặng đến đáng sợ, sự im lặng ấy khiến người khác nhìn thôi cũng đau lòng.
Anh hiểu hiện tại cô rất buồn và cảm thấy thật tệ, cô nghĩ bản thân đang làm một việc tổn thương tới thằng bé.
Bản thân anh cũng không phủ nhận sự ích kỉ của mình: anh hy vọng sau khi mở lời với con, trước phản ững dữ dội của thằng bé sẽ khiến cô thay đổi quyết định mà ở lại cạnh hai bố con anh
"Đi cùng anh tới một nơi được chứ?"
Vẫn không thấy cô trả lời mình, vẫn chỉ là bóng lưng lạnh lùng quay qua
"Được không em?"
Thấy cô quay lại, anh biết Uyển Linh đã đồng ý, liền tiến tới muốn nắm tay cô nhưng bị cô từ chối quay lưng đi lên trước.
Trong lòng rất hụt hẫng nhưng không biết làm gì ngoài cười khổ, tự giễu bản thân đáng đời
Trên đường đi, không ai nói gì, Uyển Linh ôm lấy thân mình ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa, ngắm nhìn khung cảnh thành phố tấp nập đang chạy qua.
Lục Nam Thần luôn chú ý tới cảm xúc của cô, anh nhìn chăm chú nhưng không nhận thấy một sự bất thường nào : Uyển Linh cứ ngồi im lặng ở đó, không