Tần Vọng Thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ráo khôi ngô đứng trước cửa phòng làm việc.
Ánh sáng trong phòng trắng lóa, ánh sáng ngoài hành lang tối mờ, diện mạo tuấn tú đẹp mắt đứng đúng giữa nơi giao cắt của ánh sáng giống như có thể hoán đổi giữa trích tiên và ma thần bất cứ lúc nào.
“Đón ai vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy thuận miệng hỏi một câu, cứ tưởng vị này gặp phải ca bệnh khó giải quyết thì chắc sẽ ở lại bệnh viện nghiên cứu quên ăn quên ngủ.
Vẫn còn tâm trạng đi đón người khác à?
Ai mà quan trọng vậy?
Thương Dư Mặc không trả lời, anh nhớ ra hôm nay mình không đi xe, giờ gọi tài xế đến thì muộn mất.
Vậy nên anh quay lại chỗ Tần Vọng Thức, chìa bàn tay với những khớp xương đẹp mắt ra: “Cho tôi mượn xe, sáng mai tôi trả.”
Đêm nay Tần Vọng Thức trực ban nên đương nhiên không cần dùng đến xe, anh ấy tiện tay móc chìa khóa xe trong túi đưa cho Thương Dư Mặc.
Lúc để chìa khóa vào lòng bàn tay Thương Dư Mặc, Tần Vọng Thức bỗng nghĩ ra: “Không phải là đi đón vị “chủ nợ” kia của cậu đấy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh ấy, Thương Dư Mặc nhìn xuống màn hình tablet của Tần Vọng Thức, hất nhẹ cằm: “Đi đón cô ấy.”
Nói rồi, anh xoay người bỏ đi không chút lưu luyến.
Ai cơ?
Tần Vọng Thức tiện đà nhìn về phía màn hình…
Lọt vào tầm mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp không ai sánh bằng không hề có một chút tì vết nào của nữ thần của anh ấy.
Tần Vọng Thức lạnh nhạt nghĩ: Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, à không, là nằm mơ giữa ban đêm, Ninh nữ thần há lại là người phụ nữ mà người đàn ông đã kết hôn như cậu có thể mơ tưởng tới hay sao!
...
Trao xong giải nữ chính xuất sắc nhất, buổi lễ trao giải đã sắp sửa khép lại.
Ninh Già Dạng đang chuẩn bị ra về thì bỗng nhận được một cuộc gọi nằm ngoài dự liệu.
Không ngờ là Thương Dư Mặc gọi.
Sau khi nói với Tiểu Lộc một tiếng, cô xách váy, chậm rãi bước xuống bậc thềm đi ra ngoài, vừa đi vừa nghe điện thoại, bên ngoài nhà hát không biết đã có mưa bụi bay từ lúc nào.
Đã qua nửa đêm, bên ngoài thưa thớt người qua lại.
Nghĩ đến Wechat trước đó, lúc nghe điện thoại, Ninh Già Dạng cong môi, làm bộ điềm nhiên như không có chuyện gì: “Gì thế? Nhận lỗi với tiên nữ à?”
Bên kia thoáng dừng một giây.
Thương Dư Mặc thong thả phủ nhận: “Không phải.”
Ninh Già Dạng lập tức mím môi, ai ngờ…
Một giây sau, người đàn ông vẫn dùng giọng điệu hững hờ này nói tiếp: “Tới đón tiên nữ về nhà.”
Tới đón cô?
Ninh Già Dạng ngạc nhiên ra mặt trong giây lát, sau đó kịp hiểu ra, đáy mắt không giấu nổi kiêu ngạo, cậy xung quanh vắng lặng, cô chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: “Hiện giờ xung quanh đang có rất nhiều người xin được đưa bổn tiên nữ về nhà, anh nói câu gì đó êm tai xem, nể mặt quan hệ của đôi ta, em cho phép anh được chen hàng.”
Cửa hội trường rộng như vậy, ngoài cô đi ra ngoài trước, bên ngoài trống trơn, không hề có bất kỳ bóng người nào.
Thương Dư Mặc cười khẽ một tiếng.
Giây sau.
“Tiên nữ, ngẩng đầu lên đi.”
Ninh Già Dạng hoàn hồn, lông mi bỗng ngước lên, theo bản năng quay mặt nhìn ra bên ngoài. Lúc này, bên ngoài hội trường có không ít xe tới đón nghệ sĩ đang đậu, chiếc nào chiếc nấy đều là xe sang như thể đang ganh đua xem ai nổi hơn ai.
Cách màn mưa bụi mịt mờ, Ninh Già Dạng tia trúng ngay chiếc BMW màu đen không đáng chú ý, xe đi thuê vài trăm nghìn, khiêm tốn bình thường.
Lúc này cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra góc nghiêng trắng trẻo lạnh lùng của một người khuất sau màn mưa bụi.
Bóng dáng mảnh mai lập tức cứng lại…
Đậu!
Đang làm màu thì bị tóm sống.
Đúng là chuyện xấu hổ bị công khai ngay tại trận.
Ninh Già Dạng hé cánh môi đỏ: “Đó…” Giờ giải thích là những người muốn đưa tiên nữ về nhà vừa mới bị cô đuổi đi hết rồi có còn kịp không?
Thế nhưng, Thương Dư Mặc không chờ cô mở miệng đã cúp máy mất.
Một giây sau.
Cửa xe mở.
Người đàn ông che dù đen chậm rãi bước tới.
Giống như một công tử cao quý bước ra từ bức tranh thủy mặc, ung dung thong thả, sống động như thật, lúc nâng nhẹ dù lên, bất ngờ thoáng lộ ra dung nhan của mỹ nhân, quả là tươi đẹp không gì sánh bằng.
Ninh Già Dạng cứ thế nhìn anh đi từng bước từng bước tới gần cô.
Phải mất một lúc cô mới hoàn hồn: “Anh tới thật rồi.”
Thương Dư Mặc tùy ý ừ một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô vài giây rồi mới nói: “Có tiện cho anh chen hàng không?”
Ninh Già Dạng: “...”
Đậu xanh, quả nhiên không thể cảm động quá hai giây, anh vẫn là tên đàn ông chó má xấu bụng thù dai đó!
Cô xách váy đi về phía xe, lẩm bẩm khe khẽ: “Phiền chết!”
Hỏi gì mà hỏi.
Không thể giữ thể diện cho tiên nữ được sao!
Thương Dư Mặc thong thả đi cạnh cô, chiếc dù to màu đen lặng lẽ nghiêng về phía Ninh Già Dạng.
Cản gió đêm se lạnh và mưa phùn rả rích.
Ba phút sau.
Trong bóng tối phía ngoài cửa nhà hát, Chu Duyên lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này, khinh thường nhìn theo chiếc xe rẻ tiền biến mất ở cuối phố: “Lái thứ xe đồng nát như thế, thẩm mỹ của Ninh Già Dạng có vấn đề hay sao?”
Không ưng ý mình mà lại ưng ý một thằng nghèo.
Trợ lý nói vuốt mông ngựa: “Anh Chu, anh cứ đợi đó rồi xem, bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay.”
“Nữ minh tinh hoàn toàn không cùng đẳng cấp với người bình thường phổ thông.”
Chu Duyên xem lại ảnh vừa chụp, thầm nghĩ: “Đi điều tra xem tay bạn trai này của cô ấy là ai.”
...
Sau khi lên xe, chuyện đầu tiên Ninh Già Dạng làm là gửi tin nhắn cho Tiểu Lộc, tránh em ấy phát hiện ra cô biến mất, sợ quá lại báo cảnh sát.
Hot search lễ trao giải đang yên đang lành bỗng biến thành tin tức xã hội nữ minh tinh mất tích lúc nửa đêm.
Gửi tin nhắn xong, cô mới nhận ra trên chiếc xe này có thứ hay ho.
Đằng trước bày một loạt mô hình chibi quen mắt, có cổ trang, có hiện đại, đây dường như là toàn bộ các nhân vật cô từng đóng.
Mặt dây chuyền treo dưới gương chiếu hậu là chữ cái đầu của tên cô.
Thậm chí gối ôm, đệm lựng, toàn bộ đều là vật lưu niệm dành cho fan hâm mộ của cô.
Cô biết đây không phải xe của Thương Dư Mặc, không nhịn được bóp mô hình figure cười hỏi: “Đây là xe của ai vậy?”
“Hình như chủ xe là fan hâm mộ của em, sưu tầm rất nhiều figure limited, có đồ lưu niệm em từng nghe Tiểu Lộc bảo đã bị thổi giá rất cao cũng có đầy đủ ở đây, đúng là có tâm.”
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Thương Dư Mặc liếc nhìn cô, giọng hờ hững: “Đồng nghiệp.”
Thấy cô thích mấy figure đó cầm không rời tay, anh tập trung nhìn.
Hoàn toàn không nhận ra những búp bê này có gì giống Ninh Già Dạng đáng để cô thích như thế.
Ninh Già Dạng uể oải trả figure lại chỗ cũ, tựa vào lưng ghế, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhuốm phần mệt mỏi.
Tới lúc họ về tới Thanh Hạc Loan thì đã một giờ sáng.
Ninh Già Dạng đi cao gót, lúc xuống xe người hơi lảo đảo, có phần mơ màng.
Vừa rồi suýt ngủ gật trên xe.
Thương Dư Mặc đóng cửa xe, tiện đà đỡ cô: “Vội gì.”
Ninh Già Dạng nhìn cửa ra vào còn cách ba trăm, bốn trăm mét nữa, cô thực sự không muốn đi.
Ngửa đầu làm bộ tội nghiệp nhìn Thương Dư Mặc: “Chồng à...”
Chỉ thiếu không viết hẳn năm chữ “em không đi nổi nữa” lên mặt.
Thương Dư Mặc nghĩ đến ảnh chụp màn hình Weibo tối nay của Ninh Già Dạng, lúc sát lại gần cô, anh thong thả để lại một câu bên tai cô: “Không phải… chó hư lông xù à?”
Ninh Già Dạng bỗng